• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tống Tụng không nói gì, Tô Minh Tranh cười lạnh: "Sao vậy? Tôi cho cô cơ hội giết tôi, cô cũng không muốn sao? Là không muốn hay không dám?"

Tống Tụng lặng lẽ nhìn Tô Minh Tranh, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai muốn rời mắt trước.

Đúng lúc Tô Minh Tranh chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Tống Tụng đột nhiên cầm dao xông về phía anh.

Tô Minh Tranh theo bản năng né tránh, kinh ngạc nói: "Không phải chứ Tống Tụng, cô thật sự muốn giết tôi sao?"

Tống Tụng thấy lần đầu không thành công, quyết định thực hiện lần thứ hai, nhưng vẫn bị Tô Minh Tranh né tránh, "Không phải anh muốn tôi giết anh sao? Tôi thỏa mãn anh đấy."

Tô Minh Tranh bị Tống Tụng chọc tức đến nỗi không nói được lời nào. Anh chỉ có thể giật lấy con dao của cô, tiện tay ném sang một bên.

Thấy vậy, Tống Tụng cười cười, "Sao vậy? Anh chỉ giỏi nói mồm thôi sao? Thật sự muốn bị giết mà sao bản thân anh lại sợ trước rồi?"

Tô Minh Tranh mặt lạnh kéo Tống Tụng vào lòng, trước khi anh bóp cằm cô Tống Tụng lại đưa tay tát Tô Minh Tranh một cái.

"Tống Tụng, cô mẹ nó bị bệnh hả? Rốt cuộc giữa hai chúng ta ai mới là người bị bệnh?" Tô Minh Tranh vén chăn xuống giường, cả người anh trần truồng.

Tống Tụng lấy tay bịt hai mắt lại, mắng Tô Minh Tranh là đồ khốn, đồ thần kinh, đồ biến thái thích khoe thân.

Nghe vậy, Tô Minh Tranh cúi người lại gần Tống Tụng, cười nói: "Mở mắt ra, tối qua cô không phải dùng rất thoải mái sao."

Tai Tống Tụng đỏ bừng, má cũng đỏ, ngực phập phồng, "Tô Minh Tranh, anh đi chết đi."

"Lại nữa rồi, chúc mừng cô nhé, hôm nay nội dung mắng chửi phong phú hơn đấy." Nói xong, Tô Minh Tranh bế Tống Tụng lên.

Tô Minh Tranh tắm rửa cho Tống Tụng trước, trong quá trình tắm rửa, anh nghiêm túc thanh tâm quả dục như một nhà sư. Chỉ tắm rửa, không có bất kỳ sự đụng chạm hay trêu chọc nào khác. Tắm rửa xong, Tô Minh Tranh bế Tống Tụng lên giường. Tống Tụng vừa đặt lưng xuống giường liền lập tức đứng dậy, "Giường bẩn chết đi được!"

"Đây là giường của cô mà," Tô Minh Tranh nhướn mày, "Sao cô lại chê giường của mình bẩn?"

Tống Tụng không để ý đến Tô Minh Tranh, cúi đầu dọn dẹp giường. Những thứ này đều phải thay! Tô Minh Tranh mặt dày lại còn vô liêm sỉ!

"Giường của tôi, sao tôi lại chê được. Tôi chê anh đấy, ga giường đã có anh nằm lên, tôi thấy bẩn." Tống Tụng ném ga giường vừa thu dọn được vào người Tô Minh Tranh, "Anh cút cùng với ga giường đi."

Tô Minh Tranh ném ga giường xuống đất, "Ga giường đâu phải người, sao mà cút được. Tống Tụng, cô dám nói khi làm với tôi, cô không thấy thoải mái sao?"

Vừa rồi chỉ bịt mắt, lúc này Tống Tụng bịt cả tai lại, "Đồ thần kinh, anh đừng nói nữa."

"Sao cô lại bá đạo vậy, cũng không cho tôi nói." Tô Minh Tranh hơi cúi người, áp sát vào Tống Tụng, "Vừa nguyền rủa tôi vừa mắng tôi, lại còn không cho tôi nói. Cô thật sự bá đạo."

"Bá đạo còn hơn là anh bị thần kinh," Tống Tụng đưa tay muốn tát Tô Minh Tranh một cái nữa, nhưng bị anh dễ dàng né tránh, "Lại đánh tôi? Tống Tụng, có một có hai chứ không có ba, đây là lần thứ mấy rồi?"

"Anh quản tôi lần thứ mấy, dù là lần thứ mấy tôi cũng muốn tát chết anh." Tống Tụng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trong lúc cãi nhau với Tô Minh Tranh, khăn tắm vô tình trượt xuống.

Đáy mắt Tô Minh Tranh tối lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể đột nhiên lộ ra của Tống Tụng.

"Tô Minh Tranh, trên đời này sao lại có người như anh chứ, sao anh không đi chết đi?" Tống Tụng không chịu nổi, trực tiếp ngồi xuống mép giường khóc lớn.

Thấy vậy, Tô Minh Tranh đứng sững tại chỗ, Tống Tụng khóc không ngừng, Tô Minh Tranh gãi đầu, choàng khăn tắm lại cho cô, "Này, tôi cho cô nguyền rủa tôi được chưa? Cô đừng khóc nữa."

Nghe thấy lời nói của Tô Minh Tranh, Tống Tụng khóc càng to hơn. Cô tuyệt vọng nghĩ trong lòng: Tô Minh Tranh quả nhiên là đồ thần kinh, giây trước còn muốn bóp chết cô, giây sau lại dỗ dành cô đừng khóc.

"Cô còn khóc nữa, chúng ta tiếp tục làm." Tô Minh Tranh trầm mặt, giọng khàn khàn nói.

Nghe vậy, Tống Tụng lập tức nín khóc. Đôi mắt vừa khóc xong, hốc mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ, làn da càng thêm trắng nõn, trông thật khiến người ta ngứa ngáy, Tô Minh Tranh lặng lẽ dời mắt đi. "Một chuyện là một chuyện, làm cô bị thương là tôi sai. Vừa rồi lúc tắm rửa tôi thấy rồi, hình như là bị rách nhẹ."

Tâm trạng vốn đã bình tĩnh lại sau khi nghe thấy lời nói của Tô Minh Tranh lại bắt đầu dao động, Tống Tụng chỉ muốn xé nát miệng anh ta, có vài lời không cần anh ta nói ra. Người này đúng là đồ thần kinh.

"Anh cút đi, tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Chúng ta coi như xong." Tống Tụng quay mặt đi, không nhìn Tô Minh Tranh nữa, Tô Minh Tranh trần truồng, Tô Minh Tranh không biết xấu hổ, Tô Minh Tranh thần kinh.

Tô Minh Tranh chống hai tay vào hông, khịt mũi cười một tiếng, "Không xong được, đừng hòng xong."

"Tôi đã nói với anh rồi, cái chết của Trương Tĩnh Hoan không liên quan gì đến tôi. Tôi không biết là cô ta tự nói với anh hay là kẻ dưới không đáng tin của anh điều tra ra. Tại sao lại liên quan đến tôi! Tôi khuyên anh, tự mình về điều tra lại đi." Trước khi rời khỏi phòng, Tống Tụng trừng mắt nhìn Tô Minh Tranh, "Thật không biết bố mẹ anh đã nuôi dạy anh như thế nào. Nghe nói anh học rất giỏi. Sự thật chứng minh, anh học hành đều vào bụng chó rồi."

Nhân lúc Tô Minh Tranh chưa nổi giận, Tống Tụng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Tô Minh Tranh đứng tại chỗ, chống hai tay vào hông, lại bị Tống Tụng chọc tức đến nỗi không nói được lời nào. Cô vừa rồi nói bóng gió, chẳng phải là đang mắng anh là chó sao.

Nghe thấy tiếng nước lại vang lên từ phòng tắm, Tống Tụng mới quay về phòng ngủ. Cô còn chưa kịp mặc quần áo xong, cửa phòng tắm đã mở ra, "Tôi còn tưởng cô không quay lại nữa chứ."

"Tôi phải quay lại mặc quần áo chứ. Không phải ai cũng giống anh, mặt dày, độ dày của mặt có thể sánh ngang với chiều dài của Vạn Lý Trường Thành." Tống Tụng liếc mắt nhìn Tô Minh Tranh.

Ngoài dự đoán, Tô Minh Tranh không để ý, sắc mặt anh bình tĩnh, giọng nói cũng không còn cà lơi như vừa rồi, anh trầm ổn nói: "Mấy ngày nay tôi có việc, tạm thời sẽ không làm phiền cô, cho nên, cô có thời gian để điều chỉnh bản thân. Sau đó, chuyển đến chỗ tôi."
"Không chuyển," Tống Tụng nói ngắn gọn, "Cuộc hôn nhân của tôi và anh đến từ đâu, trong lòng anh rõ hơn tôi, tôi có thể phối hợp với anh trong thời gian hôn nhân còn hiệu lực, nhưng mà, chuyện sống chung thì không cần thiết."

"Tôi đi trước, có việc thì liên lạc lại." Tô Minh Tranh nhìn Tống Tụng với vẻ mặt đầy ẩn ý.

Rõ ràng, anh không hiểu lời nói của Tống Tụng. Hoặc là, anh hiểu nhưng giả vờ không hiểu.

Tô Minh Tranh rời khỏi căn hộ của Tống Tụng, khi đang đứng trước cửa thang máy chờ thang máy, cô giáo đã từng gặp mặt vài lần lại xuất hiện trước mặt anh.

"A, chồng của cô Tống?" Hà Giai Giai không ngờ vừa mở cửa thang máy đã gặp chồng của đồng nghiệp, cô theo bản năng ngẩn người chào hỏi.

Tuy nhiên, đối phương không nể mặt, Tô Minh Tranh chỉ liếc nhìn Hà Giai Giai, "Cô là ai?"

Hà Giai Giai cười gượng, không nói gì, bước nhanh ra khỏi thang máy. Đợi đến khi về đến nhà, cô mở điện thoại lập tức nhắn tin cho Tống Tụng: [Vừa gặp chồng cô ở cửa thang máy. Woa ~ Chồng cô khá lạnh lùng đấy.]

Tống Tụng nhìn thấy tin nhắn của đồng nghiệp gửi đến, trong đầu hiện lên hình ảnh của Tô Minh Tranh, trả lời: [Xin lỗi, đừng để ý đến anh ta. Anh ta là đồ thần kinh chính hiệu.]

Hà Giai Giai cau mày đọc xong hồi âm của Tống Tụng, sao lại có người đánh giá chồng mình như vậy chứ. [Cô nói thật sao.]

Tống Tụng không trả lời Hà Giai Giai nữa, cô không thích thảo luận chuyện riêng tư với người khác, lại càng không muốn nói về người chồng thần kinh của mình.

Tô Minh Tranh trở về nơi ở thường trú của mình. Mấy năm không ở trong nước, định kỳ có dì giúp việc đến dọn dẹp, Đại Trần với tư cách là trợ lý sinh hoạt của anh, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cần thiết cho cuộc sống trong nhà.

Tô Minh Tranh tắm lại, mặc áo choàng tắm, rót một ly rượu vang đỏ, đáng lẽ là thời gian để hưởng thụ, nhưng đầu óc anh lại như đang chiếu phim, cứ lặp đi lặp lại những lời Tống Tụng đã nói.

Bản thân mình đối với Trương Tĩnh Hoan là tình cảm gì? Tô Minh Tranh thừa nhận, dù Trương Tĩnh Hoan lúc này đứng trước mặt mình, anh cũng sẽ không nói thích cô ấy. Anh nhiều nhất chỉ đứng từ xa gửi lời chúc phúc tốt đẹp cho tình yêu của cô.   Báo thù Tống Tụng vốn dĩ nằm ngoài kế hoạch, lúc đó anh nhận được tin Tĩnh Hoan tự sát, tức giận đến mức muốn cho cả thế giới nổ tung. Quá trình điều tra đều do Đại Trần tìm người hoàn thành, anh chỉ xem qua đoạn có liên quan đến Tĩnh Hoan và cô, nếu Tống Tụng vô tội, vậy tại sao Tĩnh Hoan lại gửi email đó cho anh. Trong email viết rõ ràng, lý do cô tự sát là vì Tống Tụng.

Một ly rượu vang đỏ vào bụng, Tô Minh Tranh đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Anh đành đặt ly rượu sang một bên, vào bếp pha một cốc sữa ấm, anh bị đau dạ dày, hai ngày nay cũng không ăn uống đàng hoàng.

Uống vài ngụm sữa ấm, Tô Minh Tranh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng nghĩ đến Tống Tụng, anh lại cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, không nói rõ được. Chẳng lẽ ngay từ đầu không nên về nước? Ở lại nước ngoài cũng không có gì không tốt, dù anh có nuôi phụ nữ ở bên ngoài, Tống Tụng cũng không làm gì được anh, chỉ là giáo dục anh nhận được từ nhỏ không cho phép anh làm như vậy.

Trước khi đi ngủ, Tô Minh Tranh nhắn tin cho Đại Trần, bảo anh ta điều tra lại Trương Tĩnh Hoan, đặc biệt chú trọng đến những gì có liên quan đến Tống Tụng.

Tô Minh Tranh nói được làm được, từ sau lần cãi nhau ở căn hộ, anh đã mấy ngày không đến làm phiền cô. Tống Tụng chỉ mong Tô Minh Tranh quên mình đi, không bao giờ đến nữa. Tuy nhiên, cũng có chỗ không vui. Hà Giai Giai cái miệng rộng đó, cả văn phòng đều biết cô đã kết hôn. Nếu không phải Tống Tụng cố tình ngăn cản, có lẽ cả khoa đều biết cô kết hôn bí mật.

"Này, cô Tống. Nghe cô Hà nói cô chưa tổ chức đám cưới, định khi nào thì bổ sung?" Đồng nghiệp ngồi đối diện hỏi.

Tống Tụng khuấy cà phê, nhỏ giọng nói: "Hiện tại chưa có dự định tổ chức đám cưới."

"Tại sao?" Đồng nghiệp theo bản năng hỏi lại.

Nghe vậy, Tống Tụng nhún vai, cũng học theo giọng điệu của đồng nghiệp hỏi lại: "Còn cô thì sao? Tại sao cô không kết hôn?"

"Trời ơi, tôi mới không muốn kết hôn. Không kết hôn, tôi chỉ phải đối mặt với việc kết hôn thôi, kết hôn rồi phải đối mặt với nhiều chuyện hơn."

Tống Tụng gật đầu tán thành, "Đúng vậy, cho nên tôi kết hôn cũng là bị ép buộc."

"Ý gì vậy?" Đồng nghiệp lập tức nổi lên hứng thú hóng hớt.

"Chồng tôi vừa gặp đã yêu tôi, yêu tôi đến chết đi sống lại, nhất quyết phải cưới tôi. Nhưng mà, tôi không muốn gả."

"Vậy cuối cùng tại sao vẫn gả?"

"Vì tiền chứ sao, anh ta ném rất nhiều tiền, ném đến mức tôi choáng váng. Tôi sống đến từng này tuổi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy."

"Bao nhiêu tiền?"

"Mấy chục triệu."

"..."

Tống Tụng nói đúng sự thật, bố ruột của cô và người anh trai chỉ hơn cô vài tuổi nợ không ít tiền... Tuy không đến trăm triệu, nhưng mấy chục triệu thì có. Mà những khoản nợ này đều do Tô Minh Tranh trả hết.

Cho nên, Tô Minh Tranh thật sự là đồ thần kinh, vô duyên vô cớ báo thù cô, lại còn ngốc nghếch trả nợ cho người nhà cô.


Editor: Mín Mín
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK