Bố của Tô Minh Tranh bảo con trai đừng nói năng quá chắc chắn, kẻo sau này tự vả mặt mình.
Tô Minh Tranh khịt mũi cười khẩy, "Con đã nói rồi, loại phụ nữ đó không đáng để con phải hối hận."
Vừa dứt lời, bố Tô liền giáng cho anh một cú đá, "Đừng nói mấy lời hỗn xược đó nữa. Là đàn ông thì phải gánh vác trách nhiệm của mình."
Tô Minh Tranh nhún vai, không nói gì nữa, lặng lẽ theo bố xuống lầu.
Trong phòng ăn, mẹ Tô vẫn đang nắm tay Tống Tụng trò chuyện, miệng lẩm bẩm không ngừng. Tô Minh Tranh không nghe rõ bà đang nói gì, cũng không hiểu có gì mà phải nói nhiều đến vậy.
Bố Tô ngồi xuống, những người khác mới lần lượt ngồi theo. Tống Tụng ngồi bên trái Tô Minh Tranh, chỗ đối diện cô có bát đũa nhưng không ai ngồi.
"A, Mẫn Mẫn đến rồi." Mẹ Tô đứng dậy đón chào.
Tống Tụng nhìn theo ánh mắt mọi người thấy một cô gái trẻ xinh đẹp.
"Đây là Tô Mẫn, em gái của Minh Tranh." Mẹ Tô nhiệt tình giới thiệu với Tống Tụng.
Tô Minh Tranh cười lạnh hai tiếng, "Không phải ruột thịt."
Bố Tô trừng mắt nhìn con trai, nhưng rõ ràng lời nói của ông lại đứng về phía con, "Mẫn Mẫn sao hôm nay lại đến? Hôm nay anh con đưa chị dâu con về ra mắt. Theo lễ nghi, phải có buổi gặp mặt trang trọng hơn."
Tô Mẫn mỉm cười dịu dàng, cử chỉ đoan trang, phong thái của một tiểu thư khuê các, "Không sao đâu ạ, đều là người một nhà cả. Nhận được tin nhắn của mẹ nên con liền đến, cũng không kịp chuẩn bị quà gì quý giá, chỉ mang theo cái này. Túi thơm do con tự tay làm, mong chị dâu thích."
Dù cảm nhận được mối quan hệ giữa họ không đơn giản như vẻ ngoài, nhưng vì lịch sự, Tống Tụng vẫn nhận lấy túi thơm, "Cảm ơn."
Việc Tô Minh Tranh không thích Tô Mẫn ai cũng biết, à, chỉ có Tống Tụng là không biết. Tô Minh Tranh giật lấy túi thơm từ tay Tống Tụng ném trả cho Tô Mẫn, "Chuyện nhà chúng tôi, khi nào cần đến người ngoài xen vào?"
"Bữa cơm này không cần ăn nữa." Nói xong, Tô Minh Tranh kéo tay Tống Tụng quay người bỏ đi.
Bố Tô trừng mắt nhìn vợ, không nói một lời cũng quay về phòng.
Tống Tụng bị Tô Minh Tranh kéo tay đi ra ngoài, chân anh dài, bước lớn, cô chỉ có thể loạng choạng theo sau.
"Cô quen biết người ta à? Lại còn nhận quà của người ta." Tô Minh Tranh buông tay Tống Tụng, hai tay chống nạnh, thở hổn hển.
Tống Tụng nhẹ nhàng xoa cổ tay bị anh bóp đau, anh có gì mà phải tức giận chứ. "Mẹ anh dẫn đến, nói là em gái anh, vì lịch sự tôi không nên nhận sao?"
"Lúc này thì biết lịch sự rồi? Với Tĩnh Hoan sao không lịch sự?" Tô Minh Tranh nghiến răng nói, tay phải bóp cằm Tống Tụng, "Cô đúng là nhìn người mà đặt món."
Lại là Trương Tĩnh Hoan. Cái chết của Trương Tĩnh Hoan rốt cuộc có liên quan gì đến cô. Tống Tụng há miệng cắn mạnh vào tay Tô Minh Tranh, "Cái chết của cô ấy liên quan quái gì đến tôi. Anh chắc chắn mình đã điều tra rõ ràng?"
"Đã đoán được cô sẽ chối cãi, nhưng cũng không sao, dù sao cô cũng đã vào tròng rồi. Tôi có rất nhiều thời gian để chơi với cô." Tô Minh Tranh hất tay Tống Tụng ra, tự mình mở cửa xe lên xe.
Tống Tụng đứng tại chỗ, nhẹ nhàng xoa cổ tay, cô suýt nữa thì ngã, cằm cũng đau, nhưng cô biết, tỏ ra yếu đuối chỉ có tác dụng với người thích mình. Đối với loại người như Tô Minh Tranh, tỏ ra yếu đuối chỉ khiến anh ta cảm thấy cô dễ bắt nạt, anh ta sẽ có "cảm giác thành tựu".
Thấy Tống Tụng không lên xe, Tô Minh Tranh hạ cửa kính xe xuống, bực bội nói: "Cô có đi không? Cô rất thích ở cùng bọn họ? Nhanh như vậy đã thích nơi này rồi? Cô thích ở đây?"
Tống Tụng đảo mắt, học theo giọng điệu của anh, bực bội nói: "Anh hỏi nhiều câu như vậy tôi biết phải trả lời câu nào?"
Tô Minh Tranh liếc nhìn Tống Tụng, "Lười để ý đến cô."
"Ồ, tôi biết rồi." Tống Tụng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cũng không muốn nhìn thấy anh.
Tô Minh Tranh còn chưa lái xe về thành phố, điện thoại reo lên, "Ở đâu đấy? Về mà không tụ tập với anh em chúng tôi à?"
Tô Minh Tranh không trả lời bạn mình mà nhìn Tống Tụng, "Tôi có việc, cô tự về đi."
Vừa dứt lời, Tô Minh Tranh dừng xe bên đường, lặp lại: "Cô tự về đi."
Tống Tụng không hỏi lý do, cũng không cần hỏi, cô vẫn như cũ, không nói một lời. Tống Tụng vừa đẩy cửa xe, còn chưa đứng vững thì chiếc xe thể thao màu đen đã phóng đi mất.
Loại người như Tô Minh Tranh thật sự nên bị xe tông chết. Tống Tụng mỗi lần đều nguyền rủa anh, mong sớm thành hiện thực. Mặc dù anh ta chết, cô cũng sẽ không có được tiền của anh ta, buồn cười thật, cô cũng không cần, cô tự sống một mình, thoải mái và tự tại.
Tuy nhiên, tức giận thì vẫn tức giận. Vấn đề cấp bách là Tống Tụng phải nghĩ cách về nhà. Nhà cũ họ Tô vốn đã nằm cách xa trung tâm thành phố, Tô Minh Tranh lại tùy tiện bỏ cô lại bên đường. Mặc dù gần đó có trạm xăng và các điểm dịch vụ, nhưng rõ ràng Tống Tụng cần một chiếc taxi hơn.
Bận rộn cả buổi tối, kết quả chỉ ăn được vài miếng thức ăn. Tống Tụng thật sự muốn đánh chết Tô Minh Tranh. Sự tồn tại của một người đàn ông như Tô Minh Tranh trên thế giới này quả thật là một bí ẩn chưa có lời giải.
Vừa đói vừa nóng, nếu không phải vì giáo dục tốt Tống Tụng thật sự muốn mắng chửi tổ tiên 18 đời nhà Tô Minh Tranh.
Xe của đồng nghiệp Trần Hoài Vũ đến trước cả taxi.
Tống Tụng chú ý đến chiếc hơi màu đen này, không phải vì nó đặc biệt mà vì nó đang từ từ tiến lại gần cô.
"Người trong xe hạ cửa kính xuống, "Thật sự là cô sao?" Giọng nói của Trần Hoài Vũ không giấu được sự ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, "Sao cô lại ở đây?"
Tống Tụng quay đầu nhìn xung quanh, cũng với giọng điệu nghi hoặc, "Sao anh cũng ở đây?"
Trần Hoài Vũ giơ điện thoại lên, "Đến giúp bạn chuyển nhà."
Tống Tụng không chắc Trần Hoài Vũ có thật sự có bạn bè sống ở đây hay không, nhưng cô cũng không muốn nói nhiều, "Thật trùng hợp."
Trần Hoài Vũ chỉ vào ghế phụ trống, "Có cần tôi đưa cô về không? Nơi này hẻo lánh, khó gọi được xe."
Tống Tụng lắc đầu cười nhẹ, từ chối, "Không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi."
Tuy nhiên, Tống Tụng vừa dứt lời, Trần Hoài Vũ còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Tống Tụng đột nhiên reo lên.
Trần Hoài Vũ mỉm cười, ra hiệu cho Tống Tụng nghe máy trước.
Cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói xin lỗi, "Xin lỗi cô, cô hủy đơn hàng nhé. Tôi bị kẹt xe, không thể qua được."
Tống Tụng bất đắc dĩ cúp máy, rồi lại bất đắc dĩ mỉm cười với Trần Hoài Vũ sau khi nghe xong cuộc gọi.
"Bây giờ tôi có thể đưa cô về rồi chứ." Trần Hoài Vũ mở cửa xe bước xuống, "Nếu là cô, gặp tôi ở ngoài một mình, cần dùng xe, cô nhất định sẽ chở tôi về."
Trần Hoài Vũ mở cửa ghế phụ cho Tống Tụng, "Cô Tống, không cần khách sáo với tôi nữa chứ."
Tống Tụng chỉ vào hàng ghế sau, dịu dàng nói: "Tôi ngồi phía sau là được."
Trần Hoài Vũ gật đầu, đóng cửa ghế phụ, "Được."
Đợi xe lên cao tốc, Trần Hoài Vũ lại hỏi Tống Tụng tại sao cũng ở đây.
Tống Tụng không giấu giếm, thẳng thắn nói: "Bố mẹ chồng tôi sống ở đây, đến thăm họ."
Trần Hoài Vũ sững người vài giây, một lúc sau mới nói tiếp: "Chưa từng nghe cô nói cô đã kết hôn rồi."
Tống Tụng ừ một tiếng, "Vốn dĩ không phải chuyện cần phải nói với mọi người, nên anh không biết cũng bình thường."
"Bố mẹ chồng cô sống ở đó sao?" Trần Hoài Vũ hỏi. Hôm nay anh quả thật đến giúp bạn chuyển nhà, bạn anh những năm trước đã nắm bắt được cơ hội livestream bán hàng, kiếm được rất nhiều tiền, sau khi đạt được tự do tài chính thì quyết định hưởng thụ cuộc sống. Nơi đó giá nhà đắt đỏ, bạn anh mua căn rẻ nhất cũng gần ba mươi triệu.
Tống Tụng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Phải."
"Vẫn cảm thấy bất ngờ, cô đã kết hôn rồi." Trần Hoài Vũ lặp lại với giọng nhỏ.
Tống Tụng coi như không nghe thấy, không phản ứng gì. Tống Tụng biết Trần Hoài Vũ thích mình từ lâu, cô cũng đã từ chối anh một cách khéo léo. Tình cảm đã từ chối từ lâu, dù đối phương có si tình đến đâu cũng không phải là trách nhiệm của cô.
"Đưa cô về đâu? Nhà chồng cô hay ký túc xá trường?" Giọng nói của Trần Hoài Vũ rõ ràng không còn vui vẻ như lúc mới gặp Tống Tụng.
Tống Tụng dịu dàng nói: "Ký túc xá trường."
Sau khi cảm ơn đồng nghiệp, Tống Tụng quay người bước vào tòa nhà ký túc xá. Trần Hoài Vũ là giáo viên mới của trường năm ngoái, học trung học và đại học ở nước ngoài, có nhiều kinh nghiệm du học. Khi học cao học, Tống Tụng đã từng cùng đàn chị đi nghe bài giảng của anh, là một chàng trai đẹp trai, hài hước và tài giỏi. Chỉ tiếc là, Tống Tụng đã chai sạn với tình yêu, tất cả những lời tán tỉnh của anh đều bị cô từ chối.
Về đến cửa phòng, Tống Tụng vừa lấy thẻ phòng ra thì cánh cửa bên cạnh mở ra, một cái đầu thò ra, "Chào buổi sáng, cô Tống."
Nghe vậy, Tống Tụng nhướn mày, "Bây giờ không phải buổi sáng."
"Sáng chiều không quan trọng, quan trọng là cô đã kết hôn rồi sao!" Đồng nghiệp bước ra khỏi phòng, "Người đàn ông hôm qua là chồng cô sao?"
"Trời ơi, đẹp trai quá." Đồng nghiệp khoanh tay, dựa vào khung cửa, "Tống Tụng, có là chị em tốt không? Cô kết hôn mà cũng không nói cho chúng tôi biết."
Cơ thể Tống Tụng vô cùng mệt mỏi, cô không muốn nói chuyện phiếm với đồng nghiệp nữa, ngắn gọn kết thúc chủ đề, "Bản thân tôi cũng rất bất ngờ, tôi rất mệt, tôi nghỉ ngơi trước đây."
Đóng cửa lại, ngăn cách tất cả sự tò mò. Tống Tụng không muốn mất thời gian giải thích với bất kỳ ai.
Ký túc xá giáo viên không tiện gọi đồ ăn ngoài, Tống Tụng tắm rửa xong, mở tủ lạnh tự nấu ăn. Trong tủ lạnh không có gì ăn, trường có căng tin, Tống Tụng rất ít khi tự nấu ăn.
Tống Tụng làm món mì trứng cà chua đơn giản, cô bê một chiếc ghế cao, ngồi ngay trước bếp ăn.
Ăn xong, Tống Tụng ra phòng khách, nằm dài trên ghế sô pha nhìn trần nhà ngẩn ngơ.
Tất cả đều là ẩn số. Tống Tụng xoa bụng hơi phình lên, mắt bắt đầu cay cay.
Cô nhớ mẹ. Nhưng mà, những chuyện này không thể nói cho mẹ biết. Nói cho bà cũng chỉ thêm một người đau buồn. Tống Tụng lau nước mắt, mở điện thoại tìm kiếm thông tin về Tô Minh Tranh.
Anh ta luôn nói cô là người hại chết Trương Tĩnh Hoan. Nhưng mà mối quan hệ của hai người chỉ là tiền bối hậu bối bình thường. Cái chết của Trương Tĩnh Hoan rốt cuộc có liên quan gì đến cô? Trương Tĩnh Hoan và Tô Minh Tranh lại có quan hệ gì?
Tống Tụng hoàn toàn không hiểu gì cả.
Editor: Mín Mín
Nguồn: Bán Hạ