• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩa vụ vợ chồng? Bốn chữ này tách ra, chữ nào Tống Tụng cũng nhận biết được, nhưng ghép lại với nhau, Tống Tụng không hiểu nghĩa là gì, cô cũng không muốn hiểu.

"Tôi và anh đâu phải vợ chồng bình thường, tại sao phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?" Tống Tụng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt: "Tôi cũng sẽ không về nhà gặp bố mẹ anh cùng anh."

"Tống Tụng, cô nói tôi tự đưa mình vào ván cờ, nghĩ rằng tôi nghe thấy những lời này sẽ dừng vở kịch này lại sao. Sẽ không đâu, tôi đã dùng từ vở kịch để hình dung rồi, cô không cần ảo tưởng nữa, tôi sẽ không ly hôn với cô." Tô Minh Tranh đứng dậy, anh đi đến trước mặt Tống Tụng, hai người bốn mắt nhìn nhau: "Cô thật đáng thương. Bị cái gọi là tình thân ràng buộc, vì họ mà từ bỏ cuộc sống của chính mình. Trước khi tìm cô, tôi đã dự đoán cô sẽ từ chối tôi, nhưng thực tế thì cô không làm vậy. Cô từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, sống một cuộc sống bình lặng như hầu hết mọi người. Tôi không giống cô, tôi và cô khác nhau. Tôi tìm đến cô, chỉ là để trả thù cho Tĩnh Hoan. Cô sống không vui vẻ, tôi coi như thành công. Dù sao thì, bây giờ là xã hội pháp quyền, tôi cũng không thể giết cô được."

Tống Tụng nhìn vào mắt Tô Minh Tranh, đồng tử của anh ta rất đen, có lẽ, giống như trái tim anh ta, đen tối sâu thẳm, giống như vực sâu không đáy, không thấy điểm dừng.

"Không sao," Khóe môi Tống Tụng cong lên: "Tôi không quan tâm. Sao anh biết tôi không vui? Sao anh chắc chắn tôi không vui? Anh hơn tôi được chỗ nào? Anh chẳng phải cũng tự đẩy cuộc sống của mình ra ngoài sao?"

Tô Minh Tranh đặt tay trái lên vai Tống Tụng, tay phải vuốt ve khuôn mặt cô: "Cô thật sự rất ngây thơ. Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ. Tôi nói thẳng ra nhé, trong xã hội, đàn ông có lợi thế bẩm sinh. Tất nhiên, tôi là một quý ông, luôn hào phóng, cũng được giáo dục đàng hoàng. Nhưng đối với cô, không cần thiết phải tuân theo."

Tống Tụng chớp mắt, năm đó vội vàng đồng ý yêu cầu của anh ta, sau khi đăng ký kết hôn, anh ta vội vàng rời đi, cô cứ nghĩ hai người có thể mãi mãi yên ổn như vậy. Cô sẵn lòng và cam tâm duy trì cuộc sống hiện tại. Chỉ là kết hôn trên danh nghĩa thôi, cô vẫn có thể sống một mình.

Nhưng bây giờ, anh ta đã trở về.

Tống Tụng lại nhìn người đàn ông trước mặt trong bộ vest chỉnh tề, vẻ ngoài giàu sang, dung mạo tuấn tú, sao có thể nói ra những lời đường hoàng như vậy.

"Không cần phải ngạc nhiên, cô cũng chưa bao giờ coi tôi là người tốt." Tô Minh Tranh nhẹ nhàng vỗ lên má Tống Tụng: "Cô Tống, tôi không phải đang hỏi ý kiến cô, tôi chỉ đang nói cho cô biết, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giữ mình trong sạch."

"Anh ra ngoài tìm phụ nữ khác, tùy anh muốn." Tống Tụng hất tay Tô Minh Tranh ra, cô muốn lùi lại nhưng phía sau là tường, cô không còn đường lui.

"Cô hiểu sai rồi, bà Tô." Khi nói hai chữ cuối cùng, Tô Minh Tranh cố ý nhấn mạnh giọng điệu: "Tôi sẽ không giữ mình trong sạch vì Tĩnh Hoan, tôi có vợ, cũng sẽ không ra ngoài làm loạn. Việc tôi có những người phụ nữ khác vây quanh, không có nghĩa là những người phụ nữ đó là của tôi. Tôi có chứng ám ảnh sạch sẽ nghiêm trọng, đặc biệt là về thể xác. Vì vậy, tôi nhắc lại những lời tôi vừa nói với cô. Mong bà Tô chú ý đến lời nói và hành động của mình. Tôi không muốn vợ tôi có bất kỳ tin đồn tình ái nào."

Lời nói của Tô Minh Tranh khiến lông mày Tống Tụng càng cau chặt hơn, người đàn ông này có phải bị bệnh không?!


"Anh biết không, cưỡng hiếp trong hôn nhân cũng là phạm tội." Tống Tụng trừng mắt nhìn Tô Minh Tranh.

Tô Minh Tranh đút tay vào túi quần, anh lùi lại một bước: "Vậy thì cô đi kiện tôi đi."

"Cô Tống, tại sao không thừa nhận? Cô sợ bị bố mẹ bỏ rơi, sau khi bố mẹ cô ly hôn, cô chủ động rời xa họ chẳng phải là vì sợ nghe thấy những lời họ nói mà cô không muốn nghe sao?" Tô Minh Tranh quay người đi về ghế sofa ngồi xuống: "Tôi có vốn để phạm sai lầm. Còn cô?"

Cơ thể Tống Tụng lảo đảo, cô không biết anh ta làm sao nhìn thấu suy nghĩ của cô. Mắt Tống Tụng đột nhiên cay xè, cô cúi đầu xoa xoa, cảm giác như mất đi thước đo thời gian, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ.

Ầm một tiếng.

Cả người Tống Tụng mềm nhũn, may mà Tô Minh Tranh nhanh tay nhanh mắt đứng dậy đỡ lấy cô.

"Cô Tống, đây là lần thứ mấy cô lao vào vòng tay tôi rồi?" Tô Minh Tranh bế Tống Tụng lên: "Phòng ngủ ở đâu?"

Tống Tụng vốn còn hơi choáng váng, nghe thấy câu nói này liền tỉnh táo lại phân nửa: "Tôi không muốn lên giường với anh."

Tô Minh Tranh không quan tâm Tống Tụng có muốn hay không. Anh dễ dàng tìm thấy phòng ngủ, đẩy cửa bước vào.

"Anh bị điên à, Tô Minh Tranh." Tống Tụng dùng sức đánh vào vai Tô Minh Tranh. Sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ lúc này thể hiện rõ ràng.

"Người bị điên là cô, nếu cô không bị điên, sao lại kết hôn với một người đàn ông chỉ gặp vài lần. Cô nên cảm thấy may mắn khi tôi là người đứng đắn, sẽ không làm loạn quan hệ nam nữ." Tô Minh Tranh ném Tống Tụng lên giường, bắt đầu cởi quần áo.

Tống Tụng thật sự bội phục da mặt dày của người đàn ông này, rốt cuộc ai mới là người bị điên. Không làm loạn quan hệ nam nữ? "Đa tình vô cảm" chẳng phải đang nói anh ta sao? Tống Tụng không tin những gì viết trên báo lá cải đều là bịa đặt.

Trong lúc Tống Tụng đang mất tập trung, Tô Minh Tranh đã cởi áo ra. Tống Tụng nhìn cơ thể của người đàn ông, bình tĩnh nhớ lại mối tình đầu mù quáng năm xưa, lúc đó cô chỉ muốn yêu đương, nhất thời quên mất việc chọn lựa đàn ông. May mắn là, cô và cái gọi là mối tình đầu không hề có bất kỳ hành động thân mật nào.

Suy nghĩ kéo về hiện tại, Tống Tụng nghe thấy tiếng khóa thắt lưng va chạm, cô hoảng sợ nhìn về phía phát ra âm thanh.

Không chút do dự, Tống Tụng bỏ chạy ra ngoài nhưng vẫn bị Tô Minh Tranh ôm trở lại.

"Tô Minh Tranh, tôi sẽ kiện anh." Trong lúc giãy giụa, Tống Tụng vô tình tát Tô Minh Tranh một cái. Không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Cả đời Tô Minh Tranh chưa từng bị ai tát, Tống Tụng là người đầu tiên. Tô Minh Tranh không che giấu cơn giận của mình, anh trực tiếp ném Tống Tụng lên giường, đầu cô va vào tủ đầu giường, đau đến mức Tống Tụng kêu lên một tiếng.

"Tống Tụng, cô thật giỏi, cô thật sự là gan to bằng trời. Cả đời tôi chưa từng bị ai tát, lại còn là phụ nữ nữa chứ." Tô Minh Tranh cúi người kéo Tống Tụng đến bên cạnh: "Tôi không muốn ép buộc cô nhưng tôi cũng đã nói rõ với cô rồi. Tôi đăng ký kết hôn với cô, cô chính là vợ tôi, tôi không hề nghĩ đến việc không quan hệ với cô."

"Cho cô một cơ hội, tự mình chọn là hôm nay chủ động làm với tôi? Hay là tối nay đi gặp bố mẹ tôi trước, sau khi chuẩn bị tâm lý xong rồi mới làm với tôi. Thế nên, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi."

Tống Tụng lo lắng Tô Minh Tranh thật sự muốn làm với cô hôm nay, đầu óc cô rối bời, trong lúc vội vàng đã lựa chọn: "Tôi chọn cái sau."

Nghe vậy, Tô Minh Tranh nhướng mày: "Để công bằng, cô bốc thăm quyết định đi."

"Cô xem, nếu không sẽ rất giống tôi đang ép buộc cô."

Tống Tụng thật sự rất muốn tát Tô Minh Tranh thêm một cái nữa, sao anh ta có thể làm đến mức này chứ.

"Tôi đã lựa chọn rồi, anh vừa mới nói mà." Tống Tụng quay lại véo cánh tay Tô Minh Tranh.

Tô Minh Tranh hơi cúi đầu nhìn, cảm giác đau vẫn có, nhưng anh ta vẫn nói: "Cô còn sức không? Tôi không cảm thấy đau chút nào." Tô Minh Tranh liếc mắt thấy bút và giấy trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng buông Tống Tụng ra: "Bốc thăm, rất công bằng. Là tự cô viết hay tôi viết?"

"Anh chắc chứ?" Tống Tụng đổi giọng nói, nhẹ nhàng nói: "Anh xem, tôi biết anh muốn trả thù cho Tĩnh Hoan, nhưng anh tự lôi kéo bản thân vào như vậy rất không tốt. Mục đích của anh chẳng phải là không muốn tôi hạnh phúc sao?"

"Vậy nếu lỡ như kỹ thuật của anh tốt, tôi rất thoải mái, rất vui vẻ, chẳng phải anh sẽ uổng công vô ích sao?" Tống Tụng chớp đôi mắt to tròn long lanh, nhìn chằm chằm Tô Minh Tranh.

Tống Tụng đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của mình đối với đàn ông, cũng đánh giá thấp độ dày của da mặt Tô Minh Tranh.

"Vậy chẳng phải càng tốt sao. Chuyện này mà cô thoải mái thì chỉ có thể chứng minh kỹ thuật của tôi rất tuyệt vời. Hoặc là, ngưỡng của cô quá thấp." Tô Minh Tranh bắt đầu cúi người cởi quần áo của Tống Tụng.
Tống Tụng bị lời nói của Tô Minh Tranh kích thích đến mức ngây người, đợi đến khi cô phản ứng lại, vội vàng nói: "Không phải nói là bốc thăm sao! Bốc thăm! Bốc thăm! Bốc thăm!"

Đây là lần đầu tiên Tô Minh Tranh thấy Tống Tụng tức giận. Năm đó ở đồn cảnh sát, đối mặt với cáo buộc quấy rối tình dục, Tống Tụng bình tĩnh đến mức khiến anh ta chú ý, khiến anh lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá người phụ nữ quá xinh đẹp này. Cũng chính lúc đó, Tô Minh Tranh xác định, Tống Tụng là người giỏi che giấu, tâm cơ rất sâu. Có lẽ chỉ có vẻ đẹp là thật.

"Ồ, vậy thì tự cô viết giấy, tự bốc." Tô Minh Tranh lùi lại vài bước, nhường chỗ cho Tống Tụng.

Tống Tụng thở dài, ngước mắt trừng Tô Minh Tranh: "Thật sự hy vọng anh bị xe tông chết, nếu sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ dùng gạch đập chết anh."

Tô Minh Tranh nghe Tống Tụng nguyền rủa mà không hề tức giận: "Yên tâm, chắc chắn cô sẽ sụp đổ trước tôi."

Nghe vậy, Tống Tụng ném bút và giấy, trực tiếp bắt đầu cởi quần áo.

Tô Minh Tranh thấy vậy liền đi kéo rèm cửa, đợi anh ta quay lại giường, Tống Tụng đã cởi áo khoác ngoài.

Tống Tụng nhìn Tô Minh Tranh, cô biết anh ta đang đánh giá cơ thể mình. Ghê tởm, Tống Tụng nhắm mắt lại, cởi áo ngực ném sang một bên như thể đang chuẩn bị hy sinh.

Hai quả đào tròn trịa lập tức xuất hiện trước mắt hai người trong phòng.

Tống Tụng hiểu rõ cơ thể mình, cô biết mình sở hữu một thân hình đẹp. Cao ráo, chân dài, ngực lớn eo thon, tứ chi thon thả, thịt đều mọc ở những chỗ nên mọc. Làn da mịn màng trắng nõn, không có chỗ nào không tốt. Điểm trừ duy nhất có lẽ là vết sẹo nhỏ trên bắp chân của cô.

Vết sẹo để lại từ đêm mưa hôm đó.

"Xem đủ chưa?" Tống Tụng mở mắt, nhìn Tô Minh Tranh vẫn đang nhìn cô chằm chằm.

Cảm giác này không hề tốt đẹp.

Tống Tụng chưa từng có kinh nghiệm tình dục, thỉnh thoảng nghe bạn cùng phòng kể về đêm đầu tiên của họ. Những cô gái trẻ tụ tập lại với nhau, không hề che giấu khi thảo luận về chủ đề này, họ vốn dĩ phóng khoáng và tự do.

Nhưng nghe kể và tự mình trải nghiệm, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Đau, đây là cảm giác đầu tiên của Tống Tụng.

Tống Tụng biết, người đàn ông đang đè lên cô không muốn có thêm bất kỳ liên quan nào với cô, tất nhiên, cô cũng không muốn nhìn thấy mặt anh ta. Cả hai đều ngầm hiểu không nói gì.

Thế nhưng, cơ thể không thể lừa dối. Từ ban đầu khó chịu đến dần dần thích nghi, thậm chí cảm nhận được sự khoái lạc. Tống Tụng nhận thức rõ ràng sự thay đổi của cơ thể, cô đột nhiên có chút ghét bỏ bản thân, ghét bỏ cơ thể mình dễ dàng bị khuất phục như vậy.

Tô Minh Tranh cũng là lần đầu tiên, anh có không ít phụ nữ bên cạnh nhưng anh chưa bao giờ lên giường với họ. Anh nhìn người vợ trên danh nghĩa của mình, nhớ lại sự lạnh lùng của cô, nhớ lại sự che giấu của cô, cơn giận trong lòng càng dâng cao, động tác càng lúc càng mạnh bạo.

"Đau không?" Anh hỏi cô.

Trán Tống Tụng trắng nõn lấm tấm mồ hôi, cô cau mày, môi đỏ hé mở, không nói nên lời.

Tô Minh Tranh không nghe rõ Tống Tụng nói gì, anh áp sát vào miệng cô.

Giây tiếp theo, anh lại cảm thấy đau.

Tống Tụng cắn tai anh ta.

"Thật sự hy vọng anh chết sớm."

Tống Tụng thấy anh đau đến nhíu mày, vẻ mặt tức giận, cô cong môi cười, nụ cười rạng rỡ, ngắt quãng lặp lại: "Thật... sự... hy... vọng... anh... chết... sớm."

"Tống Tụng, cô thật sự không biết hai chữ 'nhu thuận' viết như thế nào, không sao, ngày tháng còn dài, tôi sẽ từ từ dạy cô." Tô Minh Tranh nói từng chữ một.

Một cơn bão mới sắp ập đến.

Không biết từ lúc nào nước mắt Tống Tụng đã rơi xuống, trong màn nước mắt mờ ảo, cô đột nhiên nhớ lại cô dâu mà mình từng thấy trên tivi hồi nhỏ, mặc chiếc váy cưới xinh đẹp, vui vẻ bước về phía chú rể của mình, chào đón họ là cuộc sống tươi đẹp phía trước.

Còn cô? Không có tình yêu, không có cầu hôn, không có váy cưới, không có lời chúc phúc, cô đã vội vàng hy sinh hôn nhân của mình, ngay cả cơ thể cũng bị anh ta khống chế.

Editor: Mín Mín
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK