• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Minh Tranh bế con trai nhìn Tống Tụng đang ngồi đơ người đối diện. Sau sự ngạc nhiên ban đầu chỉ còn lại sự lúng túng vô tận. Tô Lăng Hành ngoan ngoãn ôm cổ bố, len lén nhìn Tống Tụng. Mỗi khi Tống Tụng ngẩng đầu lên muốn nhìn cậu, Tô Lăng Hành liền lập tức dời mắt, rúc vào lòng bố.

Gia đình ba người ruột thịt này dường như chỉ thoải mái lúc tự giới thiệu bản thân, sau khi bình tĩnh lại, không khí tràn ngập sự im lặng và lúng túng.

Tống Tụng không biết nên nói gì, Tô Minh Tranh cũng vậy. Nhưng hai người không thể cứ ngồi mãi ở đây mà không nói một lời.

Cuối cùng, Tô Minh Tranh lên tiếng trước, "Em ở phòng nào?"

"2919" Tống Tụng nhỏ giọng nói.

Tô Minh Tranh gật đầu, "4929, phòng bên cạnh tôi đang trống. Tôi sẽ bảo người ta chuyển hành lý của em sang phòng bên cạnh, được không?"

Chưa đợi Tống Tụng trả lời, Tô Minh Tranh nói tiếp: "Ở phòng bên cạnh thì tiện cho Tô Lăng Hành sang chỗ em."

"Tô Lăng Hành, Lăng hai chấm nước, Hành bộ Vương." Tô Minh Tranh lần đầu tiên giới thiệu tên con trai với mẹ ruột của cậu, "Do bố tôi đặt."

"Ừm, tên rất hay." Giọng Tống Tụng đều đều, nếu nghe kỹ có thể nhận ra cô không muốn nói chuyện lắm.

Tô Minh Tranh nhận ra điều đó, chủ động sắp xếp thay cô, "Em yên tâm, nếu em không muốn, có thể không làm vậy. Nhưng mà, đã gặp mặt rồi, đã chủ động giới thiệu bản thân rồi. Vậy em còn muốn rời đi sao?"

Còn muốn rời đi sao? Tống Tụng không rõ. Cô cảm thấy mình xuất hiện đột ngột, lại lúng túng giới thiệu bản thân với con trai ruột của mình. Lúng túng, thật sự rất lúng túng. Tống Tụng cảm thấy nghẹn lời, thật sự khó diễn tả cảm giác này. Cả đời này cũng không thể tìm lại được cảm giác này nữa.

Thấy Tống Tụng mãi không lên tiếng, Tô Minh Tranh dùng hai tay che tai con trai, ôm cậu sát vào lòng, giọng nói âm u vang lên truyền đến đối diện bàn ăn, "Hay là, em đã gặp con trai rồi, vẫn không muốn nhận nó sao?"

Tống Tụng thở dài, thành thật nói: "Tôi không nghĩ như vậy, chỉ là mọi chuyện đến quá đột ngột, tôi nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào."

"Tôi không hối hận những gì mình đã làm vừa rồi. Đã gặp mặt rồi, tôi sẽ không coi như không quen biết, hơn nữa, là anh chủ động giới thiệu tôi là mẹ của đứa trẻ với người khác. Tôi không vi phạm lời hứa."

Tô Minh Tranh gật đầu, "Cũng không cần nhấn mạnh là tôi vi phạm lời hứa trước." Ngừng một chút, Tô Minh Tranh nhún vai, "Được rồi, đúng là tôi vi phạm lời hứa trước."

"Tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của em, tôi là loại người xấu xa tày trời sao?" Tô Minh Tranh hỏi ngược lại Tống Tụng.

Tống Tụng nhìn Tô Minh Tranh, im lặng nhìn anh.

Thời gian trôi qua lâu đến mức Tô Minh Tranh chủ động dời mắt, "Em nhìn tôi chằm chằm làm gì?"

Tống Tụng liền nhìn xuống mặt bàn, giọng cô vẫn rất nhỏ, "Bây giờ tôi rất rối, có thể cho tôi chút thời gian, để tôi yên tĩnh một mình được không?"

Tô Lăng Hành lại thò đầu ra khỏi lòng bố, cậu lắc đầu thoát khỏi bàn tay to lớn của bố, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm người phụ nữ trẻ đối diện.

Tống Tụng cũng nhìn cậu.

"Cô thật sự là mẹ của con sao?" Tống Tụng nghe thấy con trai ruột của mình hỏi cô.

Tống Tụng cứng nhắc gật đầu, rồi lại nghe thấy cậu nói: "Vậy sao cô không ở cùng con? Ừm... Tức là, chúng ta không ở cùng nhau mỗi ngày." Cậu bé bốn tuổi cố gắng dùng vốn từ vựng của mình để diễn đạt ý muốn nói.

Tống Tụng hiểu ý nhưng không biết nên trả lời con trai như thế nào, cô làm theo phản xạ vô thức.

Tô Minh Tranh thấy Tống Tụng đột nhiên đứng dậy, rồi vội vàng rời đi, không nói một lời.

Hai bố con nhìn bóng lưng Tống Tụng, đồng thời im lặng.


Cậu nhóc không giấu được chuyện, cậu hỏi bố, "Bố, tại sao mẹ lại đi?"

Tô Minh Tranh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con trai, nhỏ giọng dỗ dành cậu, "Vì con và mẹ đã lâu không gặp nhau, cần thời gian để làm quen. Con xem, trước đây con đi du lịch nước ngoài với ông nội vào kỳ nghỉ hè, sau khi về nước có phải mất rất lâu mới làm quen lại với các bạn cùng lớp không?"

Tô Lăng Hành chậm rãi gật đầu, "Vậy mẹ cần bao lâu mới làm quen được với con ạ?"

Nghe vậy, Tô Minh Tranh dùng hai tay nâng mặt con trai lên, cười hỏi cậu, "Vừa rồi sao con không gọi mẹ? Người ta đi rồi, con mới bắt đầu gọi."

"Vì con ngại mà, con và cô ấy bây giờ chưa quen lắm."

Tô Minh Tranh há miệng, cuối cùng thở dài nói: "Thôi được rồi, hỏi con cũng không hiểu."

"Thực ra, cảm giác khá là không chân thật. Gặp mặt một cách bất ngờ, rồi... giới thiệu cho nhau, sau đó... cô ấy lại bỏ chạy."

"Bố, bố đang nói gì vậy ạ?"

Tô Minh Tranh xoa má con trai, "Không có gì, cho mẹ con chút thời gian, để cô ấy tự tiêu hóa những chuyện xảy ra hôm nay. Con ăn no chưa?"

Tô Lăng Hành ừ một tiếng, "Con no lắm ạ!"

"Con nói chuyện đôi khi rất giống mẹ con."

Tô Lăng Hành không hiểu, hỏi bố có ý gì.

"Không có ý gì, chỉ là cảm thán thôi." Tô Minh Tranh bế con trai đứng dậy, cúi người chuyển con trai lên lưng, "Tô Lăng Hành, khi nào con nhận ra mình không sống cùng mẹ?"

Tô Lăng Hành ôm chặt cổ bố, "Nhận ra là sao ạ?"

Nghe thấy câu hỏi của con trai, Tô Minh Tranh lại thở dài, bất lực nói: "Thôi bỏ đi, là bố hỏi không hay. Bố đang hỏi con, khi nào con bắt đầu nhớ mẹ?"

"Mẹ? Cô Trương đã dạy con đọc chữ này rồi!" Tô Lăng Hành vui vẻ đáp.

Người đàn ông cao ráo, đẹp trai cõng trên lưng cậu nhóc cũng đẹp trai không kém, bản thân đã là một khung cảnh đẹp. Tô Minh Tranh phớt lờ ánh mắt của người lạ, nhanh chóng cõng con trai bước vào thang máy.

"Cô Trương?" Tô Minh Tranh nhỏ giọng lặp lại cái họ không mấy quen thuộc này. Vài giây sau, anh mới phản ứng lại, đây là giáo viên dạy sớm của con trai.

Sớm như vậy... Hóa ra sớm như vậy cậu đã biết mình khác với những đứa trẻ khác.

Tô Minh Tranh đột nhiên càng áy náy hơn, với cả người lớn và trẻ con.

Trở về phòng, trong lòng Tô Minh Tranh vẫn còn tràn đầy áy náy với con trai. Vì vậy, đối với yêu cầu xem TV của Tô Lăng Hành, anh lập tức đồng ý.

"Bố, bố đang buồn sao?" Tô Lăng Hành cầm điều khiển từ xa, ngồi rất nghiêm chỉnh trên sofa.

Tô Minh Tranh cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi ngồi trên sofa đối diện con trai, anh xắn tay áo lên, lặng lẽ nhìn con trai.

Lâu sau, Tô Minh Tranh trả lời con trai, "Sao con lại thấy bố đang buồn?"

"Cảm thấy bố đang buồn," Tô Lăng Hành ngoan ngoãn đáp.

Tô Minh Tranh đứng dậy ngồi cạnh con trai, "Hành Bảo, con có muốn đến sống cùng mẹ một thời gian không?"

"Vậy còn bố thì sao? Bố sẽ đi cùng con không? Con muốn ở cùng bố." Tô Lăng Hành ném điều khiển từ xa, đưa tay ôm Tô Minh Tranh.

Tô Minh Tranh xoa đầu cậu, dịu dàng dỗ dành, "Bố sẽ không rời xa con. Sao bố nỡ bỏ rơi con được. Bố sẽ không rời xa con."

...

Tống Tụng không biết mình đã trở về phòng như thế nào, cảm giác mình giống như một người máy không có ý thức, chậm rãi, cứng nhắc di chuyển đến phòng theo chương trình đã định sẵn.

Ngồi trên sofa, Tống Tụng chống khuỷu tay lên đầu gối, một tay ôm trán, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

Thật là... khó tin. Mọi chuyện diễn ra đều nằm ngoài dự đoán của cô.

Tống Tụng cứ ngồi ngẩn người trên sofa, đầu óc rối bời. Cho đến khi điện thoại trong túi xách vang lên.

Tỉnh táo lại nhờ tiếng chuông, Tống Tụng mở túi xách lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi đến, đột nhiên rất muốn cúp máy, nhưng vì đối phương là sếp, với tinh thần của một người làm công tốt, cô bắt máy, "La tổng."

"Là tôi, Tống Tụng." Là vợ của La Trạch, Kiều Mạch.

Đôi mày nhíu chặt của Tống Tụng dần giãn ra, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là tôi nghe La Trạch nói, em cũng biết tôi mà, tôi không giấu được chuyện gì, anh ấy cũng chỉ biết sơ sơ nên tôi mới mặt dày tự mình đến hỏi em." Kiều Mạch nói rất thẳng thắn.

So với La Trạch, Tống Tụng thích giao tiếp với vợ anh hơn. Đương nhiên, La Trạch cũng là người tốt, mấy năm ở nước ngoài, La Trạch đã giúp cô rất nhiều. Nhưng nam nữ khác biệt, Tống Tụng từng nghe những lời bàn tán, nên cô sẽ chủ động tránh hiềm nghi.

"Bây giờ tôi rất rối, đợi tôi bình tĩnh lại rồi nói chuyện với chị, được không?" Tống Tụng nhỏ giọng nói.

Kiều Mạch ừ một tiếng, "Vậy nếu có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói nhé. Đối xử với đàn ông không cần phải áy náy, áy náy với đàn ông chính là bắt đầu của sự xui xẻo. Em xem tôi này, tôi chưa bao giờ áy náy với La Trạch."

Nghe vậy, Tống Tụng mỉm cười, hỏi cô, "Sao chị lại nghĩ tôi sẽ áy náy?"

"À, chẳng lẽ tôi đoán sai sao? Tô Minh Tranh tôi cũng quen, chỉ là không tiếp xúc nhiều thôi. Tôi chỉ biết anh ta là một công tử nhà giàu điển hình. Anh ta và La Trạch là bạn học đại học, chúng tôi từng gặp nhau vài lần. Tôi còn tưởng anh ta sẽ không kết hôn. Không ngờ, bây giờ đã có con rồi." Kiều Mạch tính tình thẳng thắn, nói chuyện trực tiếp, không thích vòng vo, vì gia thế tốt, lại thêm chồng cũng có bối cảnh, nên càng không kiêng nể gì. Dù có đắc tội với ai, người nhà cũng sẽ giải quyết ổn thỏa cho cô. Có một số người sinh ra đã khiến người khác phải ghen tị, Kiều Mạch chính là người như vậy.


"Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi áy náy?" Tống Tụng vẫn không hiểu.

Kiều Mạch thở dài, "Thôi được rồi, ý tôi là, em rời xa con lâu như vậy, không ở bên cạnh nó trong quá trình trưởng thành. Tôi hiểu sự áy náy của em là dành cho con. Đương nhiên, có lẽ cũng bao gồm cả người đàn ông kia."

Tống Tụng khẽ cười, thành thật nói, "Tôi và anh ta... Ý tôi là đứa trẻ, đúng là đã xa nhau khá lâu. Nhưng mà... Thôi bỏ đi, chuyện này nói ra thì dài dòng."

"Dài dòng? Em không còn yêu Tô Minh Tranh nữa sao? Không yêu tại sao lại sinh con?"

Nếu không biết tính cách của Kiều Mạch từ trước, nghe thấy những lời này, Tống Tụng có lẽ đã cúp máy từ lâu, "Sinh con không liên quan đến việc tôi có yêu bố của đứa trẻ hay không."

"Sao lại không liên quan? Con cái chỉ có thể là kết tinh của tình yêu."

Không cần nói nhiều với kiểu tiểu thư này, Tống Tụng thuận theo ý cô nói: "Chị nói đúng, con cái đúng là nên là kết tinh của tình yêu."

"Đúng vậy, con cái nên là do hai người yêu nhau sinh ra."

Tống Tụng lại nhíu mày, "Chị nói rất đúng, con cái đúng là nên do hai người yêu nhau sinh ra."

Tống Tụng đã lười phản bác rồi, dù bây giờ có người nói trên trời rơi xuống vàng, cô cũng sẽ mang theo bao tải đi nhặt.

"Vậy tại sao hai người lại chia tay? Nếu lúc đó yêu nhau."

Tống Tụng cứng họng, cô không muốn nói rõ, lúc đó cô sinh con không phải vì yêu Tô Minh Tranh. Kiều Mạch nói đúng một điểm, con cái nên là kết tinh của tình yêu, kết tinh này là ngọt ngào, là tốt đẹp. Tống Tụng không muốn để con trai biết cô sinh ra cậu không phải vì yêu bố cậu. Dù là lời nói dối, cô cũng muốn để con trai nghĩ rằng mình được sinh ra khi bố mẹ yêu nhau.

"Nói ra thì dài dòng," tất cả mọi chuyện đều được tóm gọn trong bốn chữ này.

"Thôi được rồi, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh." Kiều Mạch thở dài nói: "La Trạch thấy Tô Minh Tranh làm bố rồi, vậy mà cũng muốn làm bố. Thật sự chịu thua, sinh con dễ dàng như vậy sao, mang thai dễ dàng như vậy sao?"

Tống Tụng cúi đầu mỉm cười, hỏi cô, "La tổng không phải nói ngày mai đến đón chị sao?"

"Ồ, tôi tự đến trước rồi. Triển lãm bên đó xem xong rồi, không có gì đẹp. Tôi đi một phút là về ngay. Người phụ trách triển lãm vậy mà lại là tiểu tam của bạn học đại học của tôi! Tôi thật sự chịu thua, thế giới thật nhỏ bé."

Nghe thấy giọng nói của Kiều Mạch truyền đến từ điện thoại, Tống Tụng đột nhiên nhớ đến người bạn thân Trần Trân Châu đã nhiều năm không liên lạc. Không biết cô ấy có còn sống cùng người chồng không đáng tin cậy kia không.

Sau khi rời đi, Tống Tụng không liên lạc với bất kỳ ai ở trong nước, kể cả bố mẹ ruột.

Tống Tụng không hối hận, cô chỉ không ngờ, mình và Tô Minh Tranh lại gặp lại nhau ở nước ngoài, sếp của cô là bạn học đại học của anh.

Biết thế giới nhỏ bé, nhưng không ngờ thế giới lại nhỏ bé đến vậy.

Chẳng lẽ tất cả đều là do số phận an bài.

Haha, Tống Tụng không tin vào số phận.

Editor:Mín Mín
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK