• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Tụng vừa dứt lời, đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Tô Minh Tranh không trả lời, Tống Tụng cũng giữ im lặng.

Bầu không khí im lặng kéo dài khoảng một khắc đồng hồ. Cả mười lăm phút, hai người đều không cúp máy. Cuối cùng, Tô Minh Tranh lên tiếng trước, "Chồng cũ cũ em... Em và anh ta quen nhau như thế nào?"

"Không phải đã nói với anh rồi sao? Tôi muốn mua hòn đảo của anh ta, anh ta không bán cho tôi. Lúc đó tôi rất thích hòn đảo nhỏ đó, ban đầu muốn mua lại để định cư sinh sống cả đời, nhưng anh ta không bán, gặp nhau vài lần phát hiện anh ta thích tôi. Sau đó, tình cờ biết được, anh ta bị ung thư giai đoạn cuối. Cho nên... tôi đã lợi dụng tình cảm của anh ta dành cho tôi. Tuy nhiên, cuối cùng anh ta vẫn không để lại hòn đảo đó cho tôi, anh ta đã có con riêng từ trước. Cho nên, anh thấy đấy, đàn ông cuối cùng chỉ yêu bản thân mình thôi, à, còn có con của mình nữa."

Tô Minh Tranh nhất thời không biết nên đáp lời Tống Tụng như thế nào. May mắn là cô không để tâm, cô chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh tiếp tục nói: "Tuy nhiên, bây giờ tôi không còn thích hòn đảo đó nữa."

"Tại sao?" Tô Minh Tranh vô thức hỏi.

Tống Tụng im lặng hai giây, "Vì con người sẽ thay đổi, những thứ từng thích đến một lúc nào đó sẽ không còn thích nữa."

Tô Minh Tranh liếc mắt thấy con trai vẫn đang ăn cơm, giọng điệu có chút chua chát, "Đã cưới em rồi, anh ta lại không nghĩ đến việc đảm bảo cho em. Bản thân chết rồi thì thôi, cũng không để lại gì cho vợ sao?"

Nghe câu hỏi của Tô Minh Tranh, Tống Tụng không giấu được nụ cười, "Đương nhiên là không rồi, mỗi người đều có mục đích riêng thôi. Chuyện này tôi sẽ tự xử lý, anh không cần hỏi nữa. Hành Bảo vẫn đang ăn cơm sao?"

Tô Minh Tranh ừ một tiếng, "Vẫn đang ăn, tối nay nó ngủ suốt, chưa ăn cơm tối."

"Buổi tối đừng cho con ăn quá nhiều đồ ngọt, nếu không răng sẽ dễ bị sâu, còn có thể bị khó tiêu." Tống Tụng trầm giọng nói.

Tô Minh Tranh đáp lời, hỏi Tống Tụng đang ở đâu. Anh rất muốn gặp cô bây giờ.

Ban đầu anh tưởng sẽ bị từ chối, nhưng Tống Tụng lại nói, "Bây giờ hơi tắc đường, chắc khoảng mười một giờ tôi sẽ đến khách sạn."

"Được, em đã ăn tối chưa?" Tô Minh Tranh dịu dàng hỏi. Anh nín thở, hy vọng tiếp tục nghe được tin tốt.

"Chưa." Tống Tụng trả lời.

Tô Minh Tranh sờ mũi, nhỏ giọng hỏi cô, "Vậy tôi có thể mua cơm cho em rồi mang cơm đến tìm em không?"

"Được." Tống Tụng đồng ý rất sảng khoái.

Dù Tô Minh Tranh có chậm chạp đến đâu, anh cũng nhận ra sự khác thường của Tống Tụng, "Em sao vậy?"

"Sao vậy là sao? À, anh thấy tôi quá dịu dàng với anh sao?" Tống Tụng cười cười, "Tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Tôi sẽ giao tiếp với anh một cách hòa bình. Tôi biết tối nay anh đến đây sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn để anh đến."

"Vì tôi là phụ nữ trưởng thành, cũng có ham muốn, cần đàn ông giải quyết nhu cầu sinh lý." Giọng điệu Tống Tụng thờ ơ, "Đèn xanh rồi, tôi đang trên đường về khách sạn, tôi rất muốn ăn vịt quay, anh có thể chuẩn bị giúp tôi không?"

Không nhận được bất kỳ hồi âm nào từ Tô Minh Tranh, Tống Tụng liền cúp máy. Không cần Tô Minh Tranh trả lời, Tống Tụng biết anh nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của cô. Đã là anh có lỗi với cô, tại sao không lợi dụng một chút chứ? Tống Tụng chậm rãi khởi động xe, hòa vào dòng xe.

Ném chìa khóa xe cho nhân viên đỗ xe, Tống Tụng khoanh tay bước vào khách sạn. Cô nhắn tin cho La Trạch, nói rõ lý do nghỉ việc. La Trạch không trả lời, nhưng dù anh ta có trả lời hay không, cô cũng đã quyết định rồi. Tô Minh Tranh đoán đúng, Tống Tụng không định đi làm nữa. Số tiền tiết kiệm của cô đủ để cô sống thoải mái vài đời. Hơn nữa, cô không phải là người tiêu xài hoang phí. Số tiền cô đang có hoàn toàn có thể đảm bảo cuộc sống của cô và con trai. Tiền quả thật là thứ tốt, có tiền thật may mắn, có thể dành thời gian cho chính mình.

Tống Tụng bước vào thang máy, ba mặt xung quanh đều là gương, trừ cửa thang máy. Tống Tụng trong gương sắc mặt bình tĩnh, trông có vẻ không được khỏe. Tống Tụng vẫn mặc chiếc váy dự tiệc, bên ngoài khoác một chiếc áo vest cùng màu. Tống Tụng khẽ thở dài, cảm thán mình khi nào đã trở nên thực dụng như vậy. Quay đầu lại, nhìn thấy chính mình trong gương. Tống Tụng ngẩn người vài giây, sau đó mở túi xách lấy son môi, thoa nhẹ lên môi một lớp, sắc mặt lập tức tươi tắn hơn.

Về đến phòng, Tống Tụng cởi chiếc áo vest ném sang sofa rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Tắm rửa sấy khô tóc xong Tô Minh Tranh vẫn chưa đến, Tống Tụng mở điện thoại di động chủ động điện cho anh.

“Tôi thắng rồi” Tô Minh Tranh nói trước khi Tống Tụng lên tiếng.

Tống Tụng mặc áo tắm ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, cô đổi tay cầm điện thoại, "Anh thắng cái gì?"

"Tôi đang cá cược. Cá cược xem em có chủ động gọi điện cho tôi không." Giọng Tô Minh Tranh không giấu được nụ cười, "Rất rõ ràng, là tôi thắng."

"Vậy anh có biết tại sao tôi gọi cho anh không?" Tống Tụng hỏi.

Tô Minh Tranh ừ một tiếng, rồi lại nói: "Tôi đang ở ngoài cửa. Ngoài cửa phòng em."

Tống Tụng lập tức đứng dậy, cô đi đến cửa, tay đặt lên tay nắm cửa, hỏi người đầu dây bên kia, "Anh đang ở ngoài cửa?"

 

"Ừ, em có thể mở cửa không? Tôi mang đến cho em rất nhiều món em thích ăn."

Tống Tụng khẽ cười, "Nếu tôi không mở cửa cho anh thì sao?"

"Không, em sẽ mở. Ngày kia chúng ta còn phải cùng con trai về nhà cơ mà."

Tống Tụng tiếp tục cười: "Anh Tô, tôi rất thân thiện nhắc nhở anh một câu, phụ nữ thay đổi nhanh hơn lật sách, đặc biệt là người phụ nữ như tôi. Bây giờ tôi dịu dàng với anh, có thể chấp nhận lời nói của anh về việc một nhà ba người, nhưng sau đêm nay thì chưa chắc đâu."

Dứt lời, Tống Tụng xoay tay nắm cửa, cửa phòng lập tức được mở ra.

Tô Minh Tranh chưa kịp nói gì đã bị một cánh tay trắng nõn kéo mạnh vào trong phòng.

Tiếp theo, trên môi truyền đến một hơi ấm. Thứ trong tay Tô Minh Tranh rơi xuống đất.

Tô Minh Tranh ôm Tống Tụng, từ từ nắm quyền chủ động.

Tuy nhiên, nụ hôn kéo dài không bao lâu, Tống Tụng liền đưa tay đẩy Tô Minh Tranh ra. "Cơm của tôi bị anh làm rơi rồi."

Tô Minh Tranh nhếch mép, cúi người nhặt hộp giữ nhiệt còn nguyên vẹn lên, "Đều ở trong đó, vẫn còn nóng. Tuy nhiên, nấu cơm trước cũng được."

Nấu cơm? Ai lại nấu cơm ở khách sạn chứ. Tống Tụng giật lấy hộp giữ nhiệt trong tay Tô Minh Tranh.

Đợi Tô Minh Tranh bày thức ăn lên bàn, khi Tống Tụng cúi đầu uống nước, cô mới nhận ra câu "nấu cơm" mà Tô Minh Tranh vừa nói là có ý gì.

Đó nào phải nấu cơm, rõ ràng là ám chỉ làm tình.

Tống Tụng trừng mắt nhìn Tô Minh Tranh đang ngồi bên cạnh, Tô Minh Tranh bị trừng mắt đến mức khó hiểu, "Sao tự nhiên lại nhìn tôi như vậy?"

Tống Tụng cong môi, đặt cốc nước xuống, đưa tay véo cánh tay Tô Minh Tranh. Cô dùng sức, trên cánh tay Tô Minh Tranh lập tức xuất hiện vết đỏ.

Tô Minh Tranh không hề phản ứng, tiếp tục nhìn Tống Tụng.

Tống Tụng nhìn chăm chú vào mắt Tô Minh Tranh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cô đột nhiên cảm thấy nếu Tô Minh Tranh có ngày phá sản, có thể thử phát triển trong giới giải trí. Ánh mắt anh quá thâm tình, chắc nhìn cột điện cũng như vậy.

"Tôi chỉ nhìn em như thế này thôi." Tô Minh Tranh đột nhiên nói.

"Cái gì?" Tống Tụng nhất thời ngẩn người, vài giây sau cô cười nói: "Anh nhìn người khác tôi cũng không quan tâm."

"Tôi hy vọng em sẽ quan tâm." Tô Minh Tranh từ từ thu lại nụ cười, sắc mặt bình tĩnh, "Sau khi chia tay với em ở bữa tiệc, tôi thật sự đã suy nghĩ, tôi cảm thấy chúng ta..."

"Dừng lại, đừng nói những chuyện này lúc này. Rõ ràng biết tôi không đồng ý, bây giờ anh nói những chuyện này, chỉ khiến chúng ta tranh cãi." Tống Tụng trượt người xuống, trực tiếp ngồi dưới đất dựa vào ghế sofa.

Tô Minh Tranh đưa cho Tống Tụng một chiếc gối ôm để cô kê, "Được, em không thích nghe thì tôi không nói. Nhưng mà..."

Tống Tụng liếc xéo Tô Minh Tranh, anh lập tức chuyển chủ đề.

"Vậy em gọi tôi đến đây, thật sự chỉ là đơn thuần lên giường với tôi thôi sao?" Tô Minh Tranh khoanh tay ngồi trên ghế sofa, nhíu mày, nhìn chằm chằm Tống Tụng đang ăn.

Tống Tụng lắc đầu, "Cũng không hẳn. Chỉ là, tôi thật sự có ham muốn. Nói ra thì, con người thật sự là một sinh vật kỳ diệu. Sẽ thay đổi suy nghĩ của mình, sẽ làm ra những hành vi sai lầm, cũng sẽ có những khoảnh khắc thành công. Rất nhiều năm trước, khi tôi còn nhỏ, tôi tuyệt đối không ngờ hơn hai mươi năm sau tôi lại trở thành như bây giờ."

"Vậy em tưởng tượng hiện tại của mình là như thế nào?" Tô Minh Tranh cẩn thận hỏi. Anh biết mình là biến số trong cuộc đời cô, là ngoài ý muốn trong cuộc đời cô, nếu không có anh...

Tống Tụng ngẩng đầu nhìn Tô Minh Tranh, cô chỉ nhìn anh, không nói lời nào.

Ngay khi Tô Minh Tranh không chịu nổi sự im lặng này, định lên tiếng thì giọng nói trong trẻo của Tống Tụng vang lên. Cô cười trước, sau đó thu hồi ánh mắt, "Khi còn nhỏ, bố mẹ tôi rất yêu thương nhau. Tuy nhà không có nhiều tiền, nhưng cũng không thiếu thốn. Là kiểu gia đình rất bình thường, mọi thứ đều vừa vặn. Khi chơi trò gia đình, tôi đã từng mơ mộng, lớn lên tôi muốn kết hôn với người con trai mình thích, sinh hai đứa con, một trai một gái là vừa đủ." Nói đến đây, Tống Tụng cúi đầu cười, "Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất trẻ con."

Tô Minh Tranh im lặng, không biết nên nói gì.

"Trước anh, tôi chỉ yêu đương một lần. Tuy nhiên, anh cũng biết, mối tình đầu của tôi là một tên khốn nạn, dễ dàng bán đứng tôi. Anh cũng coi như đã giúp tôi kịp thời dừng lại." Tống Tụng lại nhìn thẳng vào Tô Minh Tranh, "Tôi biết anh cảm thấy có lỗi với tôi, là vì anh cho rằng nếu không có anh xuất hiện, cuộc sống của tôi sẽ như tôi tưởng tượng. Nhưng mà, những chuyện chưa xảy ra thì ai mà biết được. Ít nhất, sau khi gặp anh, những chuyện rắc rối trong nhà tôi đã được anh giải quyết. Hơn nữa, xin lỗi nhé, trước sau gần một tỷ đấy. Lúc đó trong lòng tôi còn thấy anh ngu ngốc. Cảm giác như ở chỗ anh tiền không phải là tiền. Sao lại đưa ra một tỷ như vậy. Anh là đến báo thù tôi hay là đến cứu rỗi tôi đây. Nếu lúc đó tôi lụy tình một chút, chắc chắn sẽ cho rằng anh đến cứu rỗi tôi."

Nghe vậy, Tô Minh Tranh cúi đầu cười.

 

Tống Tụng tiếp tục nói: "Nhưng thực tế là, lúc đó tôi hận anh chết đi rồi. Bây giờ không hận nữa, thật đấy. Tôi nói đến mòn cả miệng rồi, anh vẫn không tin sao? Nói điều này hơi thực dụng, nhưng đúng là, số tiền anh cho tôi đã khiến cuộc sống của tôi thuận lợi hơn."

"Nếu không gặp anh, tôi có thể sẽ vẫn bị vướng bận bởi những chuyện rắc rối của gia đình, cũng không biết khi nào mới tỉnh ngộ, cũng không biết khi nào mới có thể nhẫn tâm cắt đứt với họ. Đương nhiên, cũng có khả năng tôi đã kết hôn rồi, gặp được một người đàn ông tốt, nhưng chắc chắn cũng phải giặt giũ nấu nướng thôi. Dù sao, cũng không có mấy ai vừa giàu có vừa đẹp trai như anh. Tôi không muốn giặt giũ cũng không muốn nấu nướng, tôi chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống. Cuộc đời chỉ có ba vạn ngày, cần gì phải chìm đắm trong quá khứ. Thật ra, chúng ta có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau như hôm nay. Nguyên nhân cơ bản là tôi cảm thấy cuộc sống của mình đã tốt hơn. Đương nhiên, tôi cũng thừa nhận, nguyên nhân khiến cuộc sống tốt hơn là tiền, tiền anh cho tôi."

Tống Tụng nói xong những lời này, căn phòng rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Tô Minh Tranh khẽ thở dài, dịu dàng nói: "Em thật sự rất tỉnh táo."

Nghe vậy, khóe môi Tống Tụng nở nụ cười rạng rỡ, "Cảm ơn, cuối cùng anh cũng biết suy nghĩ và trạng thái hiện tại của tôi rồi."


Editor:Mín Mín
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK