Đương nhiên An Thắng không muốn “cút”, nhưng trong lòng anh thật sự cảm thấy trạng thái tâm lý của sếp rất đáng lo ngại. Từ khi ly hôn, sếp như biến thành một người khác, không phải nói là trước khi kết hôn sống phóng túng bao nhiêu, mà là sau khi ly hôn, sếp sống quá kỷ luật như một nhà sư vậy.
Tô Minh Tranh liếc mắt thấy An Thắng cúi đầu không nói lời nào, không nhịn được lại đá anh một cái, "Trong lòng đang mắng tôi thần kinh à?"
"A?" An Thắng vội vàng lắc đầu, "Không, tôi không dám."
"Ồ, vậy là cậu thật sự cho rằng tôi thần kinh, nhưng không dám nói?" Tô Minh Tranh đút hai tay vào túi quần, giọng điệu cà lơ phất phơ hỏi.
An Thắng còn có thể nói gì, chỉ có thể lắc đầu phủ nhận.
"Cậu nên cảm thấy may mắn vì bây giờ tâm trạng tôi tốt, nếu không, cậu thật sự tiêu đời rồi." Dứt lời, Tô Minh Tranh xoay người rời đi.
An Thắng xoa xoa tai, chắc chắn mình vừa rồi không nghe lầm. Lúc sếp rời đi, đúng là đang ngân nga hát.
Sếp có tình yêu mới rồi sao? Nếu không, An Thắng không thể nào lý giải được trạng thái hiện tại của sếp. Có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, vậy cậu chủ nhỏ thì sao? Cậu chủ nhỏ còn bé như vậy, đến tên mình còn chưa biết viết, phải làm sao đây?
Tuy nhiên, An Thắng không có thời gian để đau buồn. Tô Minh Tranh rời khỏi bữa tiệc không lâu thì gọi điện cho anh, "Mua giúp tôi một phần táo ngào đường, không, mua hai phần, mẹ của Tô Lăng Hành cũng thích ăn."
"Ồ, vâng vâng." Sau khi cúp điện thoại, lông mày An Thắng nhíu lại có thể kẹp chết một con muỗi, "Mẹ của Tô Lăng Hành?" An Thắng lặp lại câu nói của sếp. Tô Lăng Hành là cậu chủ nhỏ, là con trai của sếp, mẹ cậu ấy chẳng phải là vợ cũ của sếp sao? Vợ cũ? Tống tiểu thư quay lại rồi?!
An Thắng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên hiểu ra. Hóa ra sếp đột nhiên thay đổi tâm trạng là vì bà chủ... à không, vợ cũ của sếp đã quay lại. Mặc dù trong lòng có rất nhiều điểm tò mò, nhưng với tư cách là một nhân viên, An Thắng không thể không ra ngoài mua táo ngào đường cho sếp vào lúc tám chín giờ tối ở Paris.
Khi Tô Minh Tranh trở về khách sạn, con trai vẫn chưa tỉnh giấc. Ban đầu anh muốn dẫn con trai đi dự tiệc cùng, nhưng sau đó nghĩ lại, loại trường hợp đó không thích hợp cho trẻ nhỏ. Vừa lúc Tô Lăng Hành ngủ, Tô Minh Tranh dự định đến bữa tiệc cho có mặt rồi quay lại. Nói chính xác, anh chỉ muốn đến bữa tiệc gặp Tống Tụng, nói chuyện với cô rồi rời đi.
Sự thật chứng minh, Tô Minh Tranh đã đạt được tất cả những gì anh muốn.
Tô Minh Tranh ngân nga đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi tắm xong đi ra, con trai vẫn chưa tỉnh. Tô Minh Tranh mở laptop, chuẩn bị xử lý công việc. Chuyến công tác nước ngoài này, không đạt được hợp tác nhưng kịp thời ngăn chặn tổn thất cũng là một loại thu hoạch. Quan trọng hơn, ở nước ngoài, anh và Tống Tụng đã gặp lại nhau. Tống Tụng còn quan trọng hơn cả công việc. Suy nghĩ này, trước đây Tô Minh Tranh chưa từng có, hoàn toàn là sau khi gặp lại Tống Tụng, trong lòng anh mới bắt đầu nảy sinh.
Tô Minh Tranh trả lời xong email từ trong nước gửi đến, đóng laptop lại. Anh ngồi trên ghế sofa, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt điển trai của anh. Tô Minh Tranh đang suy nghĩ nghiêm túc, những lời anh nói với Tống Tụng trong bữa tiệc không phải là lời nói suông. Anh sẽ suy nghĩ. Anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ về trạng thái tình cảm của mình, rốt cuộc tình cảm của anh đối với Tống Tụng là như thế nào.
Đầu tiên, Tô Minh Tranh thừa nhận mình có lỗi với Tống Tụng. Tống Tụng thông minh kiên cường, cho dù không có anh xuất hiện, những chuyện rắc rối trong nhà cô ấy cũng chưa chắc không thể giải quyết được. Chỉ là sự xuất hiện của anh đã đẩy nhanh việc giải quyết vấn đề. Dù sao, có tiền quả thật có thể giải quyết rất nhiều phiền phức.
Thứ hai, Tống Tụng là người phụ nữ duy nhất anh từng trải qua. Tô Minh Tranh bận rộn với học tập và sự nghiệp, chưa từng chính thức yêu đương, Tống Tụng là ngoại lệ của anh. Khi còn trẻ, ai cũng ít nhiều có người mà mình thầm mến, Trương Tĩnh Hoan chính là người mà Tô Minh Tranh từng có hảo cảm khi còn trẻ. Cũng chính vì cô ta mà anh và Tống Tụng bị cuốn vào nhau. May mắn là anh đã biết bộ mặt thật của Trương Tĩnh Hoan, chút hảo cảm dành cho cô ta đã sớm biến mất.
Cuối cùng, Tô Minh Tranh phải tự hỏi mình. Anh có thật sự yêu Tống Tụng không? Là vì cô là mẹ của con anh hay vì cô là người phụ nữ duy nhất anh từng trải qua? Hai người không yêu nhau có thể thông qua việc chung sống hoặc quan hệ tình dục để đạt được tình cảm lâu dài theo đúng nghĩa. Anh đối với Tống Tụng là do dục vọng chiếm hữu vô cớ phát tác sao?
Tô Minh Tranh không còn là thanh niên hai mươi mấy tuổi nữa, bây giờ anh đã ngoài ba mươi, là cha của một đứa trẻ bốn tuổi. Tô Minh Tranh cần phải làm rõ tình cảm của mình, anh biết rõ mình đã từng phạm sai lầm một lần, nếu lần này lại đi sai đường, anh và Tống Tụng thật sự sẽ không còn tương lai nữa.
"Bố ơi, sao bố chưa ngủ?" Tô Lăng Hành dụi mắt, vịn tường đứng ở góc tường, vẻ mặt ngây thơ nhìn anh.
Tô Minh Tranh hoàn hồn, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, anh đứng dậy đi đến bên cạnh con trai, cúi người bế cậu bé lên, "Ngủ ngon không?"
Tô Lăng Hành gật đầu.
"Con muốn ăn gì?" Tô Minh Tranh hỏi. Lúc chiều con trai ngủ, ngủ một mạch đến giờ, Tô Minh Tranh nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối.
Tô Lăng Hành ngáp một cái, "Con muốn ăn tiểu long bao."
"Được," Tô Minh Tranh cúi đầu hôn lên má con trai, xoay người lấy điện thoại, gọi món cho con.
Gọi món xong, điện thoại đột nhiên vang lên. Nếu không phải An Thắng gọi đến Tô Minh Tranh cũng quên mất việc mình đã bảo anh đi mua táo ngào đường. "Sếp ơi, tôi... tôi... tôi..."
Nói chuyện ấp úng, Tô Minh Tranh bảo An Thắng có chuyện gì thì nói, nếu không...
An Thắng lập tức kể hết mọi chuyện, "Vì đã muộn, nên tôi đến khu phố người Hoa mới mua được hai phần táo ngào đường cuối cùng. Nhưng mà, trên đường về khách sạn, tôi vô tình đâm vào đuôi xe người khác." Ngừng một chút, An Thắng nhỏ giọng nói: "Chủ xe phía trước là Tống tiểu thư."
Nói xong câu này, An Thắng đột nhiên có thêm tự tin, "Vâng, đúng vậy! Sếp! Tôi đã gặp vợ cũ của anh! Là Tống Tụng tiểu thư! Không sai!"
Tô Minh Tranh khẽ cười, hỏi An Thắng cô ấy đã nói gì.
"Tống tiểu thư nói không sao, bảo tôi đừng lo lắng, xe tuy là thuê nhưng cũng đã mua bảo hiểm. Sau đó cô ấy hỏi tôi đến làm gì. Nói muộn như vậy rồi, sếp bảo tôi ra ngoài làm gì. Tôi giải thích một chút, sau đó cô ấy lấy hết táo ngào đường. Nói buổi tối không nên cho trẻ con ăn cái này, dễ sâu răng."
"Rồi sao? Hết rồi?" Tô Minh Tranh ôm con trai vào phòng tắm, đặt cậu bé lên ghế đẩu, một tay cầm điện thoại nghe máy, một tay bóp kem đánh răng giúp con trai đánh răng.
An Thắng ừ một tiếng, "Hết rồi. Sau đó Tống tiểu thư bảo tôi đi."
"Sau đó cậu cứ thế mà đi? Cô ấy bảo cậu đi thì cậu đi? Cô ấy là người trả lương cho cậu à? Cô ấy không hề nhắc đến tôi?" Tô Minh Tranh đưa bàn chải đánh răng cho con trai, sau đó lùi lại vài bước, dựa vào khung cửa đứng nghe điện thoại chăm chú.
An Thắng bị sếp hỏi đến á khẩu không trả lời được. Anh phải trả lời thế nào đây? Tống tiểu thư quả thật bảo anh đi, cũng quả thật không hỏi bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến sếp.
"An Thắng, bây giờ cậu gan to rồi phải không? Tôi đang hỏi cậu, tại sao không trả lời?" Tô Minh Tranh xoa xoa trán, cố gắng hạ giọng, không muốn để con trai nghe thấy mình đang tức giận.
An Thắng thở dài, đành nói: "Tống tiểu thư nói với tôi, cô ấy sẽ liên lạc với anh, bảo tôi về nghỉ ngơi."
An Thắng nói xong, đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời, anh theo bản năng nín thở, chờ đợi phản ứng của sếp.
"Ừ, biết rồi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay vất vả cho cậu rồi. Tôi sẽ bảo bộ phận tài vụ tăng gấp đôi thưởng cuối năm cho cậu." Giọng Tô Minh Tranh nhàn nhạt, tuy không nghe ra vui vẻ nhưng tuyệt đối không có tức giận.
An Thắng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi cúp điện thoại, anh lại nín thở, chắp hai tay lại, làm động tác cầu nguyện, lẩm bẩm: "Trời linh thiêng đất linh thiêng, hy vọng sếp đừng hỏi Tống tiểu thư có nói câu đó với tôi không, hy vọng Tống tiểu thư thật sự sẽ chủ động liên lạc với sếp. Ông trời ơi, tôi chỉ nói dối lần này thôi!"
Tô Minh Tranh cúp điện thoại cất đi, đi đến bên cạnh con trai, "Tô Lăng Hành, mẹ con thật sự sắp quay về rồi. À, có chuyện này phải nói cho con biết, ban đầu bố đã mua táo ngào đường cho con, nhưng mà, ừm, mẹ con cảm thấy buổi tối không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, cho nên, cô ấy đã lấy hết rồi. Đúng rồi, cả con và mẹ con đều thích ăn táo ngào đường."
Cậu bé từ đầu đến cuối đều nghiêm túc đánh răng, chỉ liếc nhìn bố vài cái khi bố nói chuyện, Tô Minh Tranh giống như đang tự nói với chính mình, "Ừm, Tô Lăng Hành, sao con càng lớn càng giống bố thế nhỉ?"
Cậu bé Tô Lăng Hành rất giống ba đã đánh răng xong, tự mình súc miệng ngoan ngoãn, sau đó cẩn thận xuống ghế, tự mình với lấy khăn lau miệng, "Bố ơi, bây giờ con thật sự hơi đói rồi. Con muốn ăn tiểu long bao."
Tô Minh Tranh cúi người bế con trai lên đặt cậu bé lên ghế, mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ nước giúp con trai rửa mặt.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, trên bàn ở phòng khách đã bày đầy thức ăn. Không chỉ có món Tô Lăng Hành thích ăn, Tô Minh Tranh còn gọi cho mình một bát mì. Hôm nay xảy ra hơi nhiều chuyện, nhận được không ít tin tức, anh là người lớn cũng sẽ đói.
Người lớn ăn cơm nhanh hơn trẻ con. Tô Minh Tranh ăn xong, Tô Lăng Hành vẫn đang từ từ gặm bánh bao.
Quá đáng yêu, Tô Minh Tranh không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
【Con trai tôi thật sự rất đáng yêu [cười lớn.JPG]】
Ảnh kèm theo: Tô Lăng Hành nghiêng đầu ăn bánh bao, trông rất đáng yêu.
Đăng xong bài viết lên mạng xã hội, Tô Minh Tranh lại tìm số điện thoại của Tống Tụng, gửi ảnh cho cô.
Anh không viết bất kỳ chữ nào, nhưng rất nhanh đã nhận được hồi âm của Tống Tụng: 【Đừng cho con ăn quá nhiều đồ ngọt, cũng đừng cho con tiếp xúc với thiết bị điện tử quá lâu.】
Nhận được hồi âm, Tô Minh Tranh trực tiếp gọi điện cho Tống Tụng. Điện thoại ngay lập tức được kết nối, "Tôi còn tưởng em sẽ không nghe máy của tôi." Tô Minh Tranh cười nói.
Tống Tụng lắc đầu phủ nhận, "Không đâu, đã quyết định về nước, đã quyết định không bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con, tôi sẽ không làm quá căng thẳng với anh. Vì con, tôi có thể chịu đựng một số chuyện."
Nghe vậy, nụ cười của Tô Minh Tranh đột nhiên cứng lại trên mặt, giọng nói của anh cũng khôi phục lại sự trầm ổn thường ngày, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Chịu đựng? Em phải chịu đựng cái gì?"
Tống Tụng ngồi trong xe chờ đèn xanh, ánh mắt tùy ý nhìn theo dòng người bên ngoài, giọng nói nhàn nhạt, "Anh đừng phản ứng thái quá như vậy được không? Tôi chỉ muốn nói, tôi có thể hy sinh vì con. Không phải là nói, sự hy sinh này khiến tôi chịu uất ức, hoặc là khiến anh chịu thiệt hại."
"Xin lỗi, tôi không có ý đó. Tôi cứ tưởng em gặp mặt tôi, nói chuyện với tôi đều không chịu nổi." Tô Minh Tranh thành thật nói.
Tống Tụng thở dài, "Không phải, anh không cần phản ứng thái quá như vậy. Anh biết đấy, tôi không phải là người không có đạo lý. Tôi sẽ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện tử tế với anh. Nhưng điều kiện tiên quyết là, hãy cho tôi thời gian, để tôi giải quyết xong chuyện của mình."
"La Trạch không buông tha?"
"Không phải, là chuyện khác."
"Chuyện gì?" Tô Minh Tranh hỏi, "Tôi có thể làm gì để giúp em?"
"Anh không giúp được tôi đâu, là chuyện của chồng cũ tôi. Anh là chồng cũ trước nữa của tôi." Tống Tụng thờ ơ đáp.
Editor:Mín Mín
Nguồn: Bán Hạ