Nghe vậy, Tô Minh Tranh khẽ thở dài một cách khó tin. Anh không tự tin đến mức nghĩ rằng trên đời này sẽ có người phụ nữ vì anh mà không cần con của mình. Bây giờ nói không cần, chỉ là kế hoãn binh. Đợi kết hôn xong, có cần hay không lại là một chuyện khác.
"Mẹ tin sao?" Tô Minh Tranh dùng kính ngữ, hỏi ngược lại mẹ.
Mẹ Tô hiếm khi luống cuống. "Dù có sinh thêm nữa, thì đó cũng là con của con."
"Con không cần, có một mình Tô Lăng Hành là đủ rồi." Tô Minh Tranh trầm giọng nói: "Hiện tại con chưa có khả năng nuôi thêm một đứa con nữa."
Mẹ Tô lập tức phản bác, "Cũng không cần con tự tay nuôi nấng, con có thể giao cho chúng ta mà."
Sau khi Tô Lăng Hành ra đời, phần lớn thời gian đều ở bên Tô Minh Tranh, Tô Minh Tranh tự tay chăm sóc con trai từng li từng tí, chỉ đến khi con trai đi học mẫu giáo, anh mới dần dần dành thời gian cho công việc. Thế giới của Tô Minh Tranh chỉ có công việc và con trai.
"Không cần đâu, con của con thì con tự nuôi, nhất định phải ở bên con nhiều hơn, con không thể làm ông chủ vứt bỏ con cái, giao con cho bố mẹ được." Giọng điệu Tô Minh Tranh có chút cợt nhả.
Bố Tô vẫn luôn im lặng thở dài, "Haiz, em đừng ép nó nữa. Chuyện của con cái cứ để chúng tự giải quyết. Hành Bảo còn nhỏ như vậy, em đã muốn tìm mẹ kế cho nó rồi, đúng là bà nội. Sao càng ngày càng hồ đồ vậy. Trước đây thì một mực mai mối Tô Mẫn và A Tranh. Bây giờ lại bắt đầu rảnh rỗi sinh nông nổi."
Nghe thấy lời trách móc của chồng, mẹ Tô cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Em không muốn cháu em không có mẹ."
Vừa dứt lời của mẹ Tô, bàn ăn bỗng chốc rơi vào im lặng. Chỉ có tiếng chó sủa và tiếng cười của trẻ con vang lên từ bãi cỏ bên cạnh.
"Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, trên đời này không có đứa trẻ nào khóc đến chết, đương nhiên cũng có đứa trẻ không có mẹ vẫn có thể sống tốt." Tô Minh Tranh mặt lạnh tanh, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt anh, càng khiến anh trông lạnh lùng hơn.
"Thôi được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Chuyện này đừng nói nữa. Ít nhất, trước khi A Tranh gật đầu, em đừng nghĩ đến chuyện tìm đối tượng cho nó. Đợi Hành Bảo lớn hơn một chút, A Tranh sẽ tự nghĩ thôi."
Cậu nhóc không nhận ra sự thay đổi dữ dội trên bàn ăn, chơi với chó mệt rồi, chạy đến bên bố.
Tô Minh Tranh bế con trai lên đùi, cọ cọ vào má cậu bé một cách âu yếm, "Bảo bối ngoan, con có mệt không?"
Tô Lăng Hành đầy mồ hôi đẩy bố ra, "Không mệt ạ, con thích Vượng Tài." Vượng Tài là chú chó Golden Retriever, bằng tuổi Tô Lăng Hành.
Tô Minh Tranh gật đầu, bế con trai đứng dậy, "Đi thôi, bạn nhỏ Tô Lăng Hành. Bố đưa con đi tắm."
Nhìn bóng lưng con trai và cháu trai, mẹ Tô thở dài một hơi, "Haiz, đến bao giờ mới hết chuyện này đây."
...
Khi nhận được tin nhắn của La Trạch, Tống Tụng đang bàn giao công việc với thư ký của anh. Tống Tụng đã quyết định nghỉ việc, và đã nói rõ tình hình với La Trạch trước đó. Mặc dù La Trạch nhiều lần giữ cô lại, nhưng cô vẫn quyết định rời đi. Tống Tụng bước vào giới tài chính chưa lâu, rất nhiều thứ đều do La Trạch dạy cô, cô biết ơn người thầy này, nhưng thật sự không thể đồng ý lời mời về nước cùng anh.
Tống Tụng đương nhiên biết mình đang trốn tránh điều gì. Tuy Trung Quốc rất rộng lớn, nhưng Tống Tụng biết được, trụ sở chính của Green Luo Capital ở trong nước được đặt tại Tùng Hải. Tùng Hải, Vân Á Group của Tô Minh Tranh cũng ở đó. Tùng Hải cũng rất rộng lớn, nhưng biết đâu lại gặp lại anh. Lúc chia tay, cô đã hứa với anh, sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Mặc dù đã bốn năm trôi qua, nhưng một số lời hứa sẽ mãi mãi hiệu lực.
La Trạch hỏi Tống Tụng bây giờ có rảnh không, anh có một việc cuối cùng cần cô giúp đỡ. Tống Tụng không từ chối, trực tiếp hỏi đối phương là việc gì.
Thứ Sáu tuần sau La Trạch cần Tống Tụng thay anh tham dự một trận đấu giao hữu quần vợt. Địa điểm là sân vận động Roland Garros ở Pháp.
Tống Tụng không có sở thích đặc biệt nào với thể thao, không nói là thích, nhưng cũng không ghét.
Cô từng chơi quần vợt một thời gian, nhưng chỉ giới hạn trong việc giao tiếp xã giao trong công việc.
"Chị Tống, chị thật sự không về nước cùng chúng em sao?" Thư ký vẫn không từ bỏ ý định hỏi, tuy anh đã nhận được câu trả lời chắc chắn từ nhiều phía, Tống Tụng sẽ không về nước. Nhưng chị Tống sau khi vào công ty trong thời gian ngắn, đã thành công thăng tiến lên vị trí thứ hai, năng lực mạnh như vậy, sao sếp lại nỡ buông tay? Chẳng lẽ thật sự là do bà chủ cố ý...
Liếc thấy sắc mặt thư ký thay đổi liên tục, Tống Tụng chủ động cười nói: "Cậu lại nghĩ linh tinh gì trong đầu nữa rồi?"
Thư ký là người cũ của La Trạch, đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ khi Tống Tụng vào Green Luo cho đến khi nghỉ việc. Mặc dù trong ký ức của anh, hai vị lãnh đạo rất trong sạch, nhưng ở những nơi không nhìn thấy được, ai mà biết được.
"Cậu không phải đang bàn tán chuyện tôi và sếp cậu... cãi nhau đấy chứ?" Tống Tụng lại hỏi. Cô cố tình dùng một từ không quá khó xử - cãi nhau.
Thư ký thành thật nói, kể cho Tống Tụng nghe những tin đồn đang lan truyền trong công ty, "Chị cũng biết đấy, công ty chúng ta phần lớn là người châu Á, người Hoa là nhiều nhất, nên tiếng Trung phổ biến hơn trong công ty chúng ta. Họ đều nói, là bà La đã đẩy chị ra ngoài. Màn kịch hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông."
Tống Tụng hiếm khi mỉm cười gật đầu, ngày thường, nếu là những tin đồn kiểu này, cô sẽ bảo trợ lý của mình trực tiếp tìm ra nguồn gốc của tin đồn, mời họ ăn cơm trò chuyện một cách thân thiện. Nhưng hôm nay... "Bà La không thèm làm những chuyện như vậy, hơn nữa, tôi và thầy La trong sạch. Tuy nhiên, tôi hiểu sự tò mò của mọi người. Dù sao, ở nơi làm việc, phụ nữ thành công, đặc biệt là khi xung quanh có những người lãnh đạo nam cấp cao, thì luôn có những tin đồn tình ái."
"Thôi được rồi, những tài liệu đã ký này cậu trực tiếp đưa cho La tổng. Những cái còn lại tôi sẽ tự đưa cho thầy ấy." Tống Tụng cầm một xấp tài liệu đặt vào tay thư ký, "Còn về trận đấu giao hữu quần vợt đó, tôi sẽ đến đúng giờ."
...
Đầu thu ở Tùng Hải, nhiệt độ giảm xuống vài độ so với mùa hè. Tô Minh Tranh nghe báo cáo của An Thắng, đột nhiên nhớ ra sáng nay đưa Tô Lăng Hành đi học, mặc cho cậu hơi ít quần áo.
Những người bố trẻ tuổi khó tránh khỏi việc không chu đáo, nhưng Tô Minh Tranh rất ít khi gặp trường hợp này. Nhưng sáng nay...
Tô Lăng Hành lớn đến chừng này, lần đầu tiên hỏi anh: "Bố, tại sao chỉ có hai bố con mình sống cùng nhau vậy ạ?"
Tô Minh Tranh mừng vì con trai không hỏi thẳng anh tại sao cậu không có mẹ, đã cho anh cơ hội để né tránh. "Con không thích bố sao?" Tô Minh Tranh trả lời con trai như vậy.
Tô Lăng Hành đương nhiên thích bố, chuyện này được bỏ qua một cách tự nhiên. Nhưng bây giờ, trong lòng Tô Minh Tranh bồn chồn, càng nghĩ càng thấy bất an. Cậu đã bắt đầu hỏi về mẹ rồi, lúc nhỏ cũng chưa từng thấy cậu nhắc đến, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này? Chẳng lẽ có người cố tình nói gì đó trước mặt con trai anh...
"Sếp? Sếp..." An Thắng mặt mày ủ rũ, gọi Tô Minh Tranh mấy lần liền.
Tô Minh Tranh hoàn hồn, xua tay, "Chuyện này tạm gác lại đã. Giáo viên dạy piano của Tô Lăng Hành đến được bao lâu rồi?"
Là một trợ lý kiêm thư ký đủ tiêu chuẩn, đặc biệt là sau khi Đại Trần rời đi, lương của anh tăng gấp đôi, phương châm sống của An Thắng đã trở thành phục vụ sếp hết lòng, giải quyết mọi rắc rối cho sếp.
An Thắng mở sổ ghi nhớ, cúi đầu nhìn, "Cô Vương đến làm tháng trước, hiện tại đã dạy cho Hành Tử 5 buổi học piano."
"5 buổi à?" Tô Minh Tranh khẽ gật đầu, "Tạm dừng lớp học piano trước đã. Dọn lịch tuần sau của tôi, tôi sẽ đưa Tô Lăng Hành ra nước ngoài."
An Thắng gật đầu, nói một câu vâng ạ. Mỗi năm vào thời điểm này, Tô Minh Tranh đều ra nước ngoài. Tô Minh Tranh là người yêu thích quần vợt, ít nhất phải ở nước ngoài một tháng, chỉ để xem quần vợt. Năm nay là lần đầu tiên anh đưa Tô Lăng Hành đi cùng.
Tô Minh Tranh hiếm khi tan làm đúng giờ. Con trai đã được mẹ Tô đón về nhà cũ, sau khi tan làm anh lái chiếc xe thể thao màu đen về thẳng nhà cũ.
Tô Lăng Hành đang chơi đùa với Vượng Tài trên bãi cỏ nhìn thấy bố về từ xa, liền chạy đến chỗ anh.
Tô Minh Tranh hơi ngồi xổm xuống, đưa tay bế con trai lên, anh cúi đầu hôn lên má con trai, "Bố thấy, nếu con tiếp tục ở bên Vượng Tài nữa, hai đứa sẽ có cùng mùi đấy."
"Ý bố là sao ạ?" Tô Lăng Hành không hiểu lời bố nói, chớp chớp mắt, xoa đầu nhỏ khó hiểu.
"Đưa con đi tắm," Tô Minh Tranh đột nhiên tung con trai lên, Tô Lăng Hành hét lên vui sướng, rồi lại vững vàng rơi vào vòng tay bố.
Mẹ Tô đứng ở cửa sân bên cạnh thấy vậy, thở dài nói: "Haiz, nếu bên cạnh có thêm một người phụ nữ thì tốt rồi. A Tranh cũng không cần vất vả như vậy, có thể yên tâm giao một số việc cho vợ."
Nghe vậy, bố Tô đứng bên cạnh hừ một tiếng, "Chuyện này không phải đã nói là không nhắc đến nữa sao? Sao lại nhắc đến chuyện này nữa, lát nữa nó nghe thấy lại giận em cho xem. Hơn nữa, em yên tâm để người phụ nữ khác làm mẹ kế của Hành Bảo sao? Đùa à, anh không nỡ để cháu anh còn nhỏ như vậy đã phải sống cùng mẹ kế."
"Hơn nữa, hai chúng ta sống không phải rất tốt sao? A Tranh bận rộn công việc, chúng ta đi chăm cháu. Bốn năm nay không phải đều sống như vậy sao?"
Mẹ Tô trừng mắt nhìn chồng, "Anh thật sự cái gì cũng không hiểu. Hành Bảo bây giờ đã học lớp chồi rồi, sau này tiếp xúc với người khác càng ngày càng nhiều, lỡ sau này nó phát hiện mình không có mẹ thì sao?"
"Yên tâm đi, cháu anh thông minh hơn em nhiều, nếu muốn nói thì đã nói từ lâu rồi. Biết đâu nó đã sớm biết mình khác biệt, nhưng nó không quan tâm." Bố Tô lại hừ một tiếng với vợ, quay người vào nhà.
Trong phòng tắm ở phía Đông tầng hai tòa nhà chính, Tô Minh Tranh điều chỉnh nhiệt độ nước, rồi xả nước vào bồn tắm.
Căn phòng ngủ này là phòng Tô Minh Tranh ở từ nhỏ đến lớn, sau khi con trai ra đời, anh và con trai cùng chuyển vào đây.
Tô Lăng Hành đang nằm sấp trên tấm thảm trước sofa chơi xếp hình. Tô Minh Tranh bước đến ngồi xuống sofa, anh kéo cà vạt ném sang một bên, xắn tay áo sơ mi trắng lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, "Tô Lăng Hành, con có thích cô giáo dạy piano của con không?"
Trên đường về, Tô Minh Tranh suy nghĩ nghiêm túc, nghĩ đi nghĩ lại, chắc là cô giáo dạy piano mới đến đã nói gì đó với con trai anh. Cô giáo dạy piano là nghiên cứu sinh của Học viện Âm nhạc Tùng Hải, kỹ thuật chơi đàn tốt, cũng còn trẻ, thích trẻ con. Do An Thắng tìm. Tô Minh Tranh chỉ nói chuyện với cô ấy khi cô ấy báo cáo tình hình giảng dạy.
Cứ tưởng con trai sẽ nói thích, kết quả Tô Lăng Hành lắc đầu lia lịa, "Không thích ạ, cô ấy cứ sờ đầu con, con ghét nhất là người khác sờ đầu con!" Ngừng một chút, Tô Lăng Hành nhỏ giọng nói: "Được rồi, chỉ có bố, ông bà nội mới được sờ!"
"Cô ấy còn nói gì với con nữa?" Tô Minh Tranh véo má con trai, lại xoa đầu cậu.
Tô Lăng Hành đưa tay đẩy tay người bố trẻ ra, "Cô ấy cứ hỏi về mẹ con, hỏi mẹ con ở đâu, sao không thấy mẹ con. Hỏi bố con có bận việc không."
Tô Minh Tranh nghiêm mặt, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như trước, "Hành Bảo, con không thích cô giáo dạy piano này, vậy chúng ta đổi người khác được không?"
Cậu nhóc vẫn đang mải mê xếp hình, nghe thấy bố hỏi cũng chỉ gật đầu.
Editor:Mín Mín
Nguồn: Bán Hạ