Trở về nhà cũ, tài xế vừa dừng xe, Tô Lăng Hành đã dụi mắt ngáp một cái rõ to.
Mẹ Tô thấy vậy lập tức cúi người xuống bên cạnh cháu trai, "Bảo bối ngoan, con tỉnh rồi à?" Nói xong, bà đưa cốc nước đã mở nắp đến bên môi Tô Lăng Hành. Tô Lăng Hành ngậm ống hút uống một ngụm nước, sau đó đưa hai tay ra, rên rỉ: "Bố ơi, con muốn bố!"
Tô Minh Tranh ngồi ở ghế phụ, nghe thấy tiếng con trai tỉnh giấc cũng không nói gì, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại. Mẹ Tô gọi con trai, "Hành Bảo tìm con kìa, đừng cứ nhìn điện thoại mãi. Đã lớn thế này rồi sao ngày nào cũng ôm điện thoại vậy?"
Nghe vậy, Tô Minh Tranh mím môi cười không nói gì, anh mở cửa xe bước xuống, đi đến cửa sau, bế Tô Lăng Hành ra khỏi ghế an toàn dành cho trẻ em.
Cậu bé ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, mở to đôi mắt trong veo nhìn xung quanh, không thấy người mình muốn gặp, cậu bé ngáp một cái, bĩu môi hỏi anh: "Bố ơi, sao không có mẹ ạ?"
Nghe con trai nhắc đến mẹ, Tô Minh Tranh cúi đầu hôn lên má cậu bé, "Vì có vài chuyện chưa giải quyết xong nên mẹ chưa đến. Con nhớ mẹ, phải không?"
Tô Minh Tranh thấy con trai chủ động nhắc đến mẹ, trong lòng rất vui, giọng điệu phấn khởi, "Này, Tô Lăng Hành, chúng ta chuyển đến ở cùng mẹ nhé? Được không?"
Tô Lăng Hành khoanh hai tay lại, cúi đầu nghịch tay, nghe bố hỏi, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, "Vậy mẹ ở đâu ạ? Con đói rồi, bố ơi, cho con ăn no rồi hãy đi tìm mẹ."
Tô Minh Tranh ừ một tiếng, "Hiện tại chắc mẹ vẫn đang trên đường đến khách sạn."
Tống Tụng quả thật vẫn đang trên đường đến khách sạn, cô ngồi ở hàng ghế sau của taxi, hạ cửa kính xuống, nhìn những tòa nhà lướt qua ngoài cửa sổ. Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức cô bắt đầu cảm thấy thành phố này xa lạ.
Tài xế là một người đàn ông trung niên nhiệt tình, chủ động bắt chuyện với Tống Tụng, hỏi cô có phải vừa từ nước ngoài về không.
Tống Tụng mỉm cười gật đầu.
Tài xế lại nói: "Trông cô giống như vừa từ nước ngoài về, có phải thấy thành phố Tùng Hải thay đổi rất nhiều không?"
Tống Tụng lại mỉm cười gật đầu.
"Cô gái, đến nơi rồi." Tài xế dừng xe trước cửa khách sạn. Chưa đợi Tống Tụng mở cửa xuống xe đã có nhân viên phục vụ đến xách hành lý cho cô.
Tống Tụng trả tiền xong tự mình đi đến cốp xe lấy hành lý, đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh rồi hỏi anh ta: "Xin chào, tôi đã đặt phòng."
Nhân viên phục vụ dẫn Tống Tụng đến quầy lễ tân, rất nhanh, Tống Tụng đã nhận được thẻ phòng.
Tống Tụng nhận hành lý từ tay nhân viên phục vụ, "Cảm ơn anh, tôi tự lên được."
Tô Minh Tranh đặt cho Tống Tụng một phòng suite. Căn phòng rất rộng, có phòng ngủ, phòng tắm, phòng khách, thậm chí còn có cả phòng tập thể dục và phòng chiếu phim. Tống Tụng đột nhiên hiểu ra tại sao có người thà sống ở khách sạn cũng không muốn mua nhà.
Trời đã khuya, Tống Tụng tắm rửa qua loa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Tụng nằm trên giường lớn của khách sạn, chiếc đồng hồ treo trên tường lặng lẽ trôi qua từng giây. Cô quay đầu nhìn kim đồng hồ như muốn chắc chắn mình thật sự đã về nước. Tống Tụng xuống giường, đi đến bên cạnh vali, ngồi xổm xuống sắp xếp đồ đạc.
Lần này Tống Tụng về nước không mang theo nhiều đồ, hầu như tất cả mọi thứ đều phải mua lại. Tống Tụng định hôm nay sẽ đi làm lại sim điện thoại trước, WeChat của cô đã không dùng nhiều năm, sau khi làm lại sim cũng phải khôi phục lại tài khoản WeChat cũ. Thật ra, số điện thoại cũ trước khi ra nước ngoài Tống Tụng vẫn giữ, hàng tháng đều nạp tiền. Nhưng mà, Tống Tụng muốn cái mới, tất cả mọi thứ cô đều muốn cái mới.
Tắm rửa qua loa xong, Tống Tụng không ăn sáng, sáng sớm đã đến cửa hàng viễn thông. Có lẽ vì là ngày thường cộng thêm đến sớm, Tống Tụng rất nhanh đã làm lại được sim, và dưới sự giúp đỡ của nhân viên, cô đã khôi phục thành công tài khoản WeChat cũ. Chỉ tiếc là do đổi điện thoại, nên hầu hết lịch sử trò chuyện trên WeChat đều không khôi phục được. Nhưng mà, điều đó không quan trọng.
Làm xong sim điện thoại, Tống Tụng bắt taxi đến trung tâm thương mại mua đồ. Tùng Hải đang vào mùa hè, Tống Tụng cần mua thêm quần áo mát mẻ. Trên đường đến trung tâm thương mại, Tống Tụng gửi số điện thoại mới của mình cho Tô Minh Tranh, để chắc chắn, Tống Tụng gửi hai lần. Gửi tin nhắn xong, Tống Tụng lại chủ động gửi lời mời kết bạn WeChat cho Tô Minh Tranh.
Tô Minh Tranh ngay lập tức đồng ý, Tống Tụng thậm chí còn chưa thoát khỏi WeChat.
Tô Minh Tranh: 【Hôm nay có cần chúng tôi đi cùng em không?】 Tô Minh Tranh ban đầu muốn nói "tôi", nhưng lại lo lắng Tống Tụng sẽ từ chối nên đã thêm cả con trai vào.
Nhưng dù có thêm con trai, Tống Tụng vẫn từ chối: 【Không cần, hôm nay tôi tự mình đi mua sắm một số thứ. Ngày mai gặp lại nhé. Hành Bảo sắp bắt đầu đi học rồi sao? Hình như bây giờ vẫn chưa đến kỳ nghỉ hè.】
Tô Minh Tranh: 【Vẫn chưa đến kỳ nghỉ hè, nhưng cũng chưa đi học.】
Thấy vậy, Tống Tụng không trả lời Tô Minh Tranh nữa. Tài xế đã đưa cô đến trung tâm thương mại lớn nhất Tùng Hải. Trả tiền xong, Tống Tụng mở cửa xuống xe, trực tiếp tắt điện thoại rồi cất vào túi.
Tống Tụng có mục tiêu rõ ràng, bước vào trung tâm thương mại nhìn bảng chỉ dẫn, đi thẳng đến khu vực quần áo ở tầng bảy.
Những năm trước, Tống Tụng thích những màu sắc ấm áp. Nhưng bây giờ Tống Tụng chỉ thích gam màu lạnh, cô mua một đống váy và quần áo mùa hè màu đen trắng và các màu lạnh khác.
Đi ngang qua khu vực đồ thể thao, Tống Tụng đột nhiên nhớ đến việc Tô Minh Tranh nói với cô, sẽ bắt đầu cho Hành Bảo học tennis. Vì vậy, Tống Tụng xách theo túi lớn túi nhỏ bước vào cửa hàng. Một lát sau, Tống Tụng bước ra. Trên tay cô thêm ba chiếc túi.
Đồ đạc quá nhiều, không thể xách hết, Tống Tụng đành phải gửi đồ trước.
Đi ngang qua quầy bút, Tống Tụng vô thức dừng chân. Chuyện giữa cô và Tô Minh Tranh quá phức tạp, khó có thể nói rõ trong một lúc, càng khó phân chia rõ ràng. Anh lại giúp cô một lần nữa, mặc dù cô đã nói lời cảm ơn, mặc dù anh nói không cần hồi đáp. Nhưng Tống Tụng vẫn đi đến quầy, "Xin chào, cho tôi xem cây bút này."
Nhân viên bán hàng lập tức lấy cây bút mà Tống Tụng chọn ra, "Cô gái, cô thật có mắt nhìn..."
Nhân viên bán hàng nói một tràng, đại loại là khen Tống Tụng có mắt nhìn, cây bút này rất tốt. Tống Tụng không nghe lọt tai câu nào, cô chăm chú nhìn cây bút, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Tô Minh Tranh cầm cây bút này viết chữ. Tống Tụng chỉ thấy Tô Minh Tranh ký tên một lần, đó là khi ở Singapore, lúc cô sinh, với tư cách là bố của đứa trẻ, Tô Minh Tranh đã ký tất cả các tài liệu liên quan đến việc sinh nở.
Ký ức này không biết nên nói là tốt hay xấu, Tống Tụng trả bút cho nhân viên bán hàng, "Gói lại cho tôi."
Lúc thanh toán, Tống Tụng mới biết tại sao nhân viên bán hàng lại nhiệt tình với cô như vậy. Giá của cây bút này gần bằng một chiếc túi hàng hiệu tầm trung rồi. "Hơ," Tống Tụng vô thức thở dài, trong lòng thầm nghĩ, cây bút này chẳng lẽ là đồ cổ sao? Nhưng mà đã mua rồi, lại là mua để tặng người khác, Tống Tụng không nghĩ đến việc trả lại. Hơn nữa, loại công tử bột như Tô Minh Tranh thứ gì tốt mà chưa từng thấy, nếu quà mình tặng quá tệ... Cô cũng không muốn mất mặt.
Mua xong những thứ cần thiết, Tống Tụng bắt taxi về khách sạn.
Đồ của cô rất nhiều, nhân viên phục vụ khách sạn thấy vậy liền giúp cô xách lên lầu. Tống Tụng quay đầu lại cảm ơn nhân viên phục vụ thì phát hiện Tô Minh Tranh đang đứng ở cửa. Cũng không biết anh đã đứng đây bao lâu rồi.
Tô Minh Tranh chủ động bước tới, lấy đồ trên tay Tống Tụng. "Chưa ăn trưa à?"
Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Tống Tụng mới trả lời anh: "Chưa. Đi mua sắm vui quá, quên cả thời gian."
Tống Tụng lấy thẻ phòng mở cửa, hai người cùng nhau mang đồ vào phòng khách.
"Sao chỉ có một mình anh? Hành Bảo đâu?" Tống Tụng đưa tay buộc tóc lên cao.
Tô Minh Tranh nhìn theo đôi tay trắng nõn của Tống Tụng, nhìn cô cúi người sắp xếp đồ đạc, "Bố mẹ tôi hôm nay đưa nó đi bệnh viện, nó không bị ốm, chỉ là kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi. Em biết đấy, ông bà thương cháu, bọn họ rất yêu quý cháu trai này."
Thấy Tống Tụng không trả lời, vẫn đang sắp xếp đồ đạc. Tô Minh Tranh tiếp tục nói: "Hôm qua ở sân bay, bố mẹ tôi nhìn thấy em rồi. Nhưng mà, họ không có ý kiến gì. Mấy năm em đi vắng, mẹ tôi thật sự có giới thiệu đối tượng cho tôi. Nhưng mà, Tống Tụng, tôi không chọn bất kỳ ai trong số đó. Đương nhiên, nói điều này không phải để bày tỏ lòng trung thành với em. Chuyện giữa chúng ta phức tạp đến mức không thể giải quyết chỉ bằng một câu bày tỏ lòng trung thành. Em nói không truy cứu, không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, thật ra trong lòng tôi rất mừng. Bởi vì nếu em muốn truy cứu, tôi hoàn toàn không có cơ hội."
Tô Minh Tranh đi đến phía sau Tống Tụng, ôm cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô, dịu dàng nói: "Mấy ngày gặp lại em, tôi vẫn luôn suy nghĩ tình yêu là gì. Nói thật, lúc đầu tôi không nghĩ ra câu trả lời. Sau khi trưởng thành, tôi vào công ty của bố làm việc, không phải oai phong ngồi trong văn phòng mà phải sống cùng nhân viên bình thường trong ký túc xá nhân viên. Buổi tối đôi khi ngủ không ngon, muốn về nhà ngủ còn bị bố đuổi ngược lại. Sau khi học đại học, nhờ quan hệ của mẹ mà vào ngân hàng làm việc. Đủ kinh nghiệm rồi mới chính thức tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Tôi không cần phải giấu giếm, tất cả những gì tôi có được hôm nay phần lớn là nhờ điều kiện sẵn có mà bố mẹ tôi mang lại. Không có bố mẹ tôi, có lẽ tôi đã sống rất tệ."
Tống Tụng nhíu mày, không nhịn được ngắt lời Tô Minh Tranh, "Không đến mức đó đâu, bản thân anh cũng rất có năng lực. Cho dù không có... sự giúp đỡ của gia đình, anh cũng sẽ thành công."
Nghe vậy, Tô Minh Tranh không nhịn được cười, cúi đầu hôn lên cổ Tống Tụng, "Vậy là em bắt đầu nhìn thấy điểm tốt của tôi rồi? Em phát hiện ra tôi không tệ như em tưởng tượng, đúng không?"
Tống Tụng khẽ ừ một tiếng, "Tôi chưa bao giờ thấy anh tệ, chỉ là lúc đầu thấy anh giống như người bị thần kinh. Ai lại đi trả thù người khác bằng cách vung tiền như vậy, còn vứt bỏ cả hôn nhân của mình chứ."
Tô Minh Tranh không trả lời Tống Tụng mà xoay người cô lại đối mặt với anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhận thấy ánh mắt đầy ham muốn quen thuộc của Tô Minh Tranh, Tống Tụng không nhịn được mím môi.
Tô Minh Tranh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh khao khát bấy lâu.
Đồ trên tay Tống Tụng rơi xuống đất, hai người ngã xuống ghế sofa, thậm chí không muốn vào phòng ngủ. Quần áo của Tô Minh Tranh còn chưa cởi hết, chỉ kéo khóa quần xuống, chiếc váy trên người Tống Tụng cũng đã sớm tuột xuống.
Ngay khi Tô Minh Tranh sắp tiến vào, Tống Tụng chống tay lên vai anh, "Anh tìm tôi chỉ là muốn làm chuyện này?"
Tô Minh Tranh nhíu mày nhìn Tống Tụng bên dưới, thành thật nói: "Nếu tôi không yêu em, tôi sẽ không có ham muốn với em, tôi không phải là loại ngựa giống, tùy tiện động dục với bất kỳ người phụ nữ nào."
Tống Tụng nhướng mày, như tin lời Tô Minh Tranh, nhưng cũng như không tin, "Tôi có một món quà muốn tặng anh, anh có muốn xem không?"
Tô Minh Tranh lại vùi đầu vào cổ Tống Tụng, giọng nói trầm thấp vang lên, "Em nghĩ trạng thái hiện tại của tôi còn tâm trí nào mà xem quà nữa?"
Bản thân Tống Tụng cũng là người trưởng thành, cô cũng có ham muốn. Tống Tụng suy nghĩ nhanh vài giây, liền kéo quần áo trên người ra, ngay khi cô định tiếp tục với Tô Minh Tranh, người đàn ông đột nhiên rời khỏi người cô.
"Thôi, tôi vẫn nên xem quà trước đã. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em tặng quà cho tôi."
Tống Tụng nhíu mày nhìn người đàn ông, vẻ mặt khó tin.
"Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi chỉ muốn xem quà trước thôi. Hy vọng đừng hạnh phúc đến mức ngất xỉu."
Nghe vậy, Tống Tụng cười khẩy hai tiếng, đứng dậy tìm cây bút được gói tinh xảo trong đống đồ trên đất.
Editor:Mín Mín
Nguồn: Bán Hạ