“Sao tự dưng chị với mẹ lại dọn tủ quần áo phòng em làm gì vậy?” Cố gắng dằn lòng để không nổi xung lên, Dương Khoa từ từ lùi bước ngó đầu xuống hỏi Dương Uyên với giọng điệu run run.
“Thì hôm nọ em chả bảo với mọi người là hết quần áo rộng rãi để mặc rồi còn gì? Em nói vậy thế là mẹ lại rủ chị lên dọn sơ qua cái tủ quần áo của em thôi, chứ em có bao giờ tự dọn tủ quần áo cho mình đâu? Đồ mới đồ cũ đồ chật đồ rộng toàn nhét lung tung vào một chỗ chả thèm để ý gì cả…. Mà chị hỏi em cái hộp đó đựng gì bên trong không trả lời à?”
“… Ơ, thế chị với mẹ chưa mở cái hộp đó ra xem bên trong có gì à mà phải hỏi em?” Nhạy bén nắm bắt được chi tiết mấu chốt Dương Khoa tỏ vẻ ngờ vực hỏi tiếp.
“Chị mà mở ra xem thì đã chẳng hỏi em như thế. Vốn cũng định xem em giấu cái gì đấy, nhưng rồi nhớ lại vụ ngày xưa em vu vạ chị làm mất đống truyện tranh hentai giấu dưới giường của em thế là chị lại thôi. Bị một lần là quá đủ rồi, chả dại. ╮(︶▽︶)╭ “
“Đấy không phải là truyện hentai! Nó chỉ… hơi có tý hở hang thôi. Mà chị đấy, đã nói là không được nhắc lại vụ đó rồi cơ mà?” Dương Khoa tỏ vẻ bất mãn chống chế. Có điều sau khi biết được Dương Uyên chưa hề mở chiếc hộp giấu kín trong tủ quần áo ra xem bên trong có gì thì hắn bắt đầu cảm thấy yên tâm phần nào.
“Ừ rồi, thì không nhắc. Thế cuối cùng là trong hộp đó của em có cái gì mà phải giấu thế, chị hỏi lần này là lần thứ ba rồi đấy.”
“À thì… bên trong cái hòm đó đựng một ít đồ đạc trang sức linh tinh của em ngày xưa thôi. Cơ mà… mấy thứ đó không thể để cho bố mẹ biết được chị Uyên ạ, chị hiểu ý em chứ? Một ý nghĩ bất chợt xoẹt qua trong đầu, không chút do dự Dương Khoa làm ra vẻ bí mật trả lời Dương Uyên.
“À à, kiểu như mấy cái đồ vật hay mặt nạ mà em hay dùng để trêu chọc mọi người ngày xưa phải không?” Quả nhiên khi thấy dáng vẻ gian xảo cộng thêm cái nháy mắt ra hiệu của em giai Dương Uyên lập tức liên hệ ngay thứ giấu bên trong hộp với mấy trò nghịch phá ngày xưa.
“… Cũng gần như thế.”
“Bảo sao lại giấu kỹ trong tủ quần áo như vậy. Cơ mà đến bây giờ em vẫn còn chưa đem chúng vứt đi à? Lớn rồi thì thôi dẹp mấy trò ấy đi chứ, hay là vẫn còn muốn doạ chị tiếp như hồi xưa đấy? ( ̄ヘ ̄) “
“Chưa kịp vứt, chị xem cả năm nay em đi làm tối ngày thế này thì lúc nào rảnh rỗi đi vứt cho được?”
“Chỉ điêu. Tối nào cũng ở nhà mà kêu không có thời gian.”
“Chị không thấy em ôm laptop làm việc đến toét cả mắt ra à? Dễ rảnh rỗi được phút nào đấy…. Mà thôi không tranh cãi nữa, thế mẹ có mở cái hộp đấy của em ra xem không?”
“Không, chị đã bảo là không rồi mà. Có điều em giai mau chóng hối lộ chị đây đi nhé, nhờ có chị nhắc vụ truyện hentai mà mẹ mới không mở ra xem đấy.”
“Trời ơi đã bảo không được nhắc lại vụ đó rồi cơ mà?! ( `д´*) “
“Gớm nhắc thì nhắc chứ có vấn đề gì đâu mà. Em cứ làm như cả cái nhà này không ai biết ngày xưa em tàng trữ truyện hentai ấy.” Đoạn Dương Uyên điềm đạm nâng cốc trà sữa uống dở lên thưởng thức nốt, nói nhiều quá khát khô cả cổ rồi.
“Đã nói không phải…. Mà thôi, mẹ không biết đồ đạc bên trong cái hộp là tốt rồi. Thế bây giờ cái hộp ở đâu hả chị Uyên, để em đi xử lý nó luôn.”
“Vẫn ở trong tủ ấy. Mà này, chị lập công lớn thế rồi là phải khao thưởng chị cái gì đi nhé. Không có là chị đi mách bố mẹ rằng em vẫn còn mưu đồ nghịch phá như ngày xưa đấy! ( ̄~ ̄) “
“Khao thưởng một đống trà sữa trên bàn kia rồi còn gì?” Thấy bà chị lên tiếng đùa cợt Dương Khoa cũng nở nụ cười hùa theo. May quá, vậy là bí mật kinh thiên của hắn vẫn được giữ kín.
“Không xi nhê gì hết á. Xem đây này, nãy giờ chị em mình nói chuyện với nhau vài phút thôi mà chị đã uống hết một cốc rồi.” Dứt lời Dương Uyên giơ chiếc cốc không trong tay lên lắc lư.
“Đã bảo là uống từ từ thôi rồi mà, chưa gì đã hết một cốc rồi ạ….. Quả này nhà mình chuẩn bị có con nhợn xuất chuồng là cái chắc!”
“ ヽ( `д´*)ノLại dám gọi chị là nhợn à?! Xuống đây mau!”
“Ha ha ha!” Con tim vui vẻ trở lại trong thoáng chốc, mặc kệ bà chị gái giả vờ phẫn nộ Dương Khoa chạy nhanh lên phòng mình rồi khoá chặt cửa lại. Mở tủ quần áo ra, quả nhiên đúng như lời của Dương Uyên chiếc hộp đựng phụ kiện Btop vẫn đang được cất ở bên trong. Chỉ là thay vì được giấu kín thì nay nó lại nằm chình ình ngay phía rìa ngăn tủ, rất dễ thấy.
“Cũng còn may là không bị ai phát hiện đồ đạc giấu ở bên trong, chứ không thì không biết phải giải thích thế nào luôn.” Ôm chiếc hộp màu đen ngắm nghía một hồi, Dương Khoa nhẹ nhàng mở ra nắp hộp nhìn vào bên trong. Thấy chiếc mũ kim loại hầm hố cùng cả đống dây rợ kèm theo vẫn nằm gọn gàng tại chỗ, không có dấu hiệu bị sờ đến hắn bèn thở phào một hơi hú vía.
Đóng chiếc hộp trở lại như cũ rồi đặt lên bàn học, Dương Khoa quay trở lại tủ quần áo liếc mắt đánh giá toàn cảnh. Số quần áo bên trong đây đã vơi đi trông thấy, nhất là những bộ đồ cũ mèm và những bộ đồ hắn thường hay than phiền chật chội trước mặt người nhà nay đã không còn tung tích. Cũng không biết là mẹ và chị mang chúng đi đâu rồi nữa.
Mà thôi kệ đi.
Có người dọn hộ tủ quần áo cho là tốt lắm rồi, con sâu lười Dương Khoa tặc lưỡi một cái rồi đưa tay lôi chồng quần áo mùa hè ra. Ngay lập tức một chiếc laptop màu đen kiểu dáng hầm hố đập vào mắt hắn, và đến đây thì hắn mới triệt để an tâm.
May mà dạo nọ mở Btop ra kiểm tra số điểm danh vọng hắn bỗng dưng đổi ý chuyển Btop sang giấu phía sau chồng quần áo mùa hè thay vì tiếp tục giấu phía sau chồng quần áo mùa đông. Chứ không thì ngày hôm nay kiểu gì nó cũng bị mẹ và chị hắn phát hiện, và rất có thể hộp đựng thiết bị VR vượt thời đại kia cũng sẽ bị lộ ra ánh sáng luôn vì hai thứ vốn có chung một logo.
Lôi Btop ra đặt cùng một chỗ với hộp phụ kiện đi kèm, Dương Khoa kéo ghế ngồi xuống vừa nhìn chúng một cách chăm chú vừa chậm rãi suy tư. Xem chừng giấu chúng ở nhà không còn đủ an toàn nữa rồi, thỉnh thoảng cứ bị một phen đột xuất bất ngờ thế này thì chắc hắn đau tim chết mất.
Ngặt nỗi căn nhà cho thuê đã về với chủ, mà hắn thì trước mắt lại không có ý định dọn ra khỏi Dương gia sinh sống. Thêm nữa hắn cũng chưa đến tuổi để được cấp một căn phòng hay căn nhà riêng giống Dương Tâm hay Dương Chính, cho nên chỗ cất giấu mới khả quan có lẽ chỉ có mỗi căn phòng làm việc riêng tại cao ốc Pulse là đạt yêu cầu.
“Cơ mà như thế thì lại phải cân nhắc sắm sửa cái két hay tủ đồ gì đó để cất giấu chứ không thể để khơi khơi bên ngoài được. Tức là lại phải để tạm ở nhà thêm một thời gian nữa chứ chưa thể mang tới phòng làm việc ngay. Mệt thật đấy,... thôi để mai rồi tính.”
Trải qua một hồi tính toán sơ bộ, cảm thấy vấn đề này có chút rắc rối nên Dương Khoa quyết định để ngày mai suy xét kỹ lưỡng hơn. Ngày hôm nay bôn ba khắp nơi mệt mỏi lắm rồi, làm một giấc đã sau đó tính sau.
Có điều tiện một công mang Btop ra rồi nên Dương Khoa cũng thử bật lên để xem tình hình số điểm danh vọng hiện tại ra sao. Để rồi ngay lập tức con mắt hắn bỗng dưng mở to vì bất ngờ, khoé miệng theo bản năng cong lên một nụ cười khoái chí.
- -- Danh vọng: 294
- -- Dung lượng đã sử dụng: 1,57 GigaBytes / 20 GigaBytes
“Ô, mở khóa trở lại rồi này. Tuyệt vời nha!” Cơn mệt mỏi trong thoáng chốc bị sự phấn khích đẩy lùi, Dương Khoa hồ hởi cầm lấy chuột tắt bảng thông báo đi. Kế đó, giao diện màn hình Btop lập tức hiện ra với đầy đủ các tính năng để người dùng sử dụng, bao quát cả hai tính năng mới mà hắn chỉ mới biết đến thông qua nội dung cập nhật phiên bản chứ chưa hề mò vào thử xem tròn méo ra sao.
“Danh sách những trò chơi bị loại bỏ vì bị rút ra ý tưởng quá nhiều? Được đấy, cơ mà sao không gộp xừ nó vào danh sách trò chơi bị loại bỏ do tự mình chế tác nhỉ? Thế có phải gọn không?” Trông thấy hai biểu tượng hình cuộn giấy mới xuất hiện, Dương Khoa bĩu môi chê bai hệ thống thiếu chu toàn rồi nhấn chuột vào xem danh sách trò chơi bị loại bỏ do bị rút ra quá nhiều ý tưởng trước. Thế rồi, một cái tên nằm chễm chệ ngay trên đầu danh sách chợt khiến hắn phải giật mình.
- -- CrossFire.
“Oh ****, đi đời trò chơi bắn súng trực tuyến hiện tượng một thời rồi. Gắt vậy, mới rút ra có hai chế độ chơi thôi mà đã dính chưởng sao?” Mặc niệm một phút trước sự ra đi của trò chơi, Dương Khoa nhanh chóng chuyển sang danh sách những ý tưởng bị loại bỏ khỏi trò chơi gốc còn lại. Không nằm ngoài dự đoán, ở phía bên này hệ thống nhân vật và chế độ “Escort” của “Alliance of Valiant Arms” đã bị hệ thống Btop sờ gáy. Chưa kể một vài chi tiết chung chung như cửa hàng cho thuê súng thay vì bán cho người chơi cũng bị liệt kê ở đây.
“Chết dở, vậy có nghĩa là ví dụ sau này nếu mình quy đổi trò chơi bắn súng trực tuyến trên Btop thì chúng sẽ bị tước bỏ chi tiết cửa hàng cho thuê súng à?... Ôi thế thì có vẻ không ổn rồi, việc rút ruột ý tưởng từ một trò chơi nguy hiểm ra phết chứ chẳng đùa.” Nhìn xuống phần dưới cùng của danh sách Dương Khoa vân vê cằm suy nghĩ mông lung. Khi xưa mới đọc nội dung phiên bản cập nhật hắn đã lờ mờ nhận ra được việc rút ý tưởng khỏi các trò chơi thế này là một con dao hai lưỡi rồi, thế nhưng phải đến tận bây giờ hắn mới ý thức được sự tình phức tạp hơn những gì hắn nghĩ nhiều.
Xem ra sau này khi rút ruột ý tưởng cần phải hết sức cẩn thận, nhất là đối với những ý tưởng được vận dụng trong nhiều trò chơi khác nhau. Nếu không thì hắn chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi, bởi vì trong tương lai hắn vẫn sẽ phải dựa dẫm ít nhiều vào Btop trong việc làm ra trò chơi chứ không thể bỏ qua nó được.
Trường hợp tự biên tự diễn “Age of Empires 2” chỉ là cá biệt mà thôi, không thể nào đại biểu cho tất cả.
“... Lại nhức đầu rồi, thôi hay là để mai hay hôm khác tính tiếp đi. Ngày hôm nay đến đây là kết thúc.” Thấy không còn gì đáng xem trên Btop nữa, Dương Khoa chậm rãi tắt nguồn rồi đem nó cất vào lại chỗ cũ cùng với hộp phụ kiện kèm theo. Cho đến việc Btop vừa chính thức đi vào hoạt động trở lại, suy xét đến chuyện số điểm danh vọng trước mắt quá mức ít ỏi hắn cảm thấy nên đợi thêm ít lâu nữa rồi hẵng quy đổi trò chơi mới. Vừa là để tích điểm đổi ”hàng” ngon, vừa là để hiện tại có thời gian công sức giải quyết dứt điểm những dự án còn dang dở trước.
…
- ---------
Những ngày sau đó, suy đi tính lại kỹ lưỡng Dương Khoa quyết định tạm thời chuyển địa điểm cất giấu Btop đến nơi làm việc, cho đến khi nào hắn được bố mẹ cho ra ở riêng thì mới chuyển lại về nhà. Thế là hắn tham khảo ý kiến của bà chị đáng tin cậy Thu Lan rồi sắm sửa ngay một chiếc két khá kiên cố để đựng Btop và một số thứ khác.
Chỉ là sau khi chiếc két đã nằm chình ình nơi góc phòng Dương Khoa lại cảm thấy đồ vật bố trí nơi đây có chút mất cân đối. Thế là tiện đà hắn lại sắm tiếp một tủ đồ đặt phía đối diện, cộng thêm một giá sách nhỏ và một chiếc tủ lạnh mini đặt phía sau lưng nơi hắn ngồi. Cuối cùng, cân nhắc đến khả năng sau này phải mở khóa trò chơi có được từ Btop tại đây thế là Dương Khoa bê nốt một chiếc giường xếp từ nhà tới đây để nằm những khi cần thiết.
Bày biện các thứ xong, Dương Khoa mới ngắm nhìn tổng thể khung cảnh một lượt để rồi chợt giật mình nhận ra rằng phòng làm việc riêng của hắn nay trông đã khá hoành tráng và khí khái, không còn trống hoác và đơn điệu như hồi mới dọn vào. Thế là hắn lại nảy sinh thêm một ý tưởng nữa trong đầu, rằng nơi đây hoàn toàn có thể dùng làm một nơi tạm trú giống cái xó tầng ba của căn nhà số 10 ngõ phố Cầm dạo trước.
Có mưu hay là phải làm ngay, một bộ bàn ghế dùng để uống nước nhanh chóng chiếm nốt khoảng trống còn sót lại trong căn phòng, đồng thời một ít quần áo cùng với vật dụng sinh hoạt hàng ngày được Dương Khoa chất vào trong ngăn chiếc tủ mới mua. Và đến đây thì căn phòng làm việc riêng của hắn chính thức lột xác từ một căn phòng tồi tàn trở thành căn phòng tiện nghi bậc nhất Ninja Studio.
Điều này cũng khiến cho các thành viên có vai vế trong Ninja Studio đua nhau mỉa mai Dương Khoa mỗi khi bước vào căn phòng này trong một khoảng thời gian không hề ngắn, và làm hắn cay cú nhất chính là hắn chẳng thể nào phản bác lại những lời mỉa mai đó. Ai bảo khi trước hắn đã từng mạnh miệng tuyên bố không thèm quan tâm đến chuyện bày biện trang trí phòng ốc chứ.