“Thế cho nên sau khi ra trường mình nghĩ là mình vẫn sẽ đảm đương một công việc khác bên cạnh livestream. Và hiện tại…. Không, phải nói là từ rất lâu rồi mình có nhận được một lời đề nghị công việc khá là nghiêm túc, hoạt động trong cùng mảng trò chơi đồng thời rất phù hợp với sở thích chơi game livestream của mình. Lời đề nghị này vẫn còn hiệu lực cho đến tận bây giờ, chỉ cần gật đầu một cái thì mình có thể đi làm luôn.”
“Tuy vậy thì nó lại chẳng liên quan đến những gì mình học được trên trường tý nào, cảm giác nếu theo đuổi công việc này thì mấy năm qua công sức của mình nó cứ bị phí phạm ấy. Còn nếu bây giờ tính chuyện đi tìm công việc phù hợp với những gì mình học được thì sẽ không còn được êm đẹp như thế rồi, chưa kể việc livestream cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Đó, chính vì thế nên mình vẫn còn đang phân vân.”
“Việc gì phải phân vân em? Có công ty chủ động săn đón thế là tốt quá rồi, chả nhận ngay đi lại còn ngại!”
“Tự tin về kiến thức của mình thì tìm công việc phù hợp vẫn tốt hơn em ạ, ăn chắc mặc bền.”
“Làm việc còn phải tính đến chuyện thích hay không nữa chớ? Giờ Hani thích làm nghề liên quan đến game thì cứ làm thôi, quan tâm gì đến mớ kiến thức vớ vẩn trên trường?”
“Hẳn là “mớ kiến thức vớ vẩn” cơ đấy. Các ông chỉ thích Hani stream thường xuyên cho các ông xem thôi, hại người ta mà cứ tưởng thế là hay.”
“Hại cc! Mạnh dạn tuyên bố Hani cứ theo đuổi ngành game đi, có gì… các đại gia kênh chat sẽ nuôi!”
“Gớm, liệu có nuôi được cả đời không mà mạnh mồm thế? Óc *** vừa thôi, động não tý đi.”
“Làm việc ngành game ngon hơn! Việc sẵn tận miệng rồi đỡ phải lo!”
“Kiếm công việc phù hợp với chuyên môn đảm bảo tương lai ổn định lâu dài không tốt hơn à?!”
“Ngành game cũng ổn định được!”
“Vậy công việc chuyên môn nó cũng thú vị!”
“ (; ̄д ̄) Ôi chỉ có thế thôi mà mọi người cũng cãi nhau được sao?” Lặng nhìn kênh chat đột nhiên trở nên náo loạn Thảo Hân chỉ còn biết cười khổ. Thế rồi một ý tưởng chợt hiện lên trong đầu, cô vớ lấy chuột và bàn phím mở một trang web lên rồi vừa nói vừa thao tác:
“Thôi nào mọi người đừng cãi nhau nữa. Bây giờ thế này đi: mình sẽ làm một cái poll (bản thăm dò ý kiến) với hai phương án: một là mình tìm một công việc phù hợp với ngành học của mình, hai là nhận lời mời làm trong ngành trò chơi…. Đó, xong rồi mọi người thử bình chọn giúp mình xem phương án nào theo mọi người là tốt hơn nhé. Link mình đính lên đầu khung chat rồi đấy.”
Nhấn Enter, Thảo Hân hồi hộp nhìn biểu đồ hình tròn trên trang web bắt đầu thay đổi hình dạng liên tục. Phải đợi khoảng nửa phút qua đi nó mới dần dần trở nên ổn định, với phần diện tích phương án lựa chọn tiếp nhận lời đề nghị công việc có sẵn lớn hơn hẳn so với phần còn lại.
Nha, xem chừng các vị khán giả đây muốn cô dấn thân vào lĩnh vực trò chơi rồi. Cũng dễ hiểu thôi, ngồi đây toàn là mấy người yêu thích bộ môn giải trí này mà, ý kiến bọn họ đưa ra chắc chắn sẽ thiếu đi ít nhiều sự khách quan. Nhưng mà tỷ lệ áp đảo thế này… có khi phải cân nhắc thật sự cẩn thận một phen.
“-haitraczoV4life đã ủng hộ 10000 đồng với lời nhắn “Cứ làm theo những gì con tim mách bảo ấy Hani ạ. Như thế là đúng đắn nhất, đỡ phải bận tâm.”.”
“Ôi trời, lại còn ông bạn này nữa.” Dòng chữ donate hiện lên đúng lúc biểu đồ triệt để ngừng biến động làm Thảo Hân bật cười. Thế rồi giữa lúc khán giả kênh chat chuyển sang đoán già đoán non xem người “bạn” vừa được cô nhắc đến là ai thì cô bất chợt tắt trang web đi rồi tuyên bố:
“Thôi được, vậy thì mình sẽ suy xét nghiêm túc chuyện đáp ứng lời đề nghị công việc trong ngành trò chơi. Thế nhưng sau tất cả nó vẫn chỉ là suy xét thôi nhé, với cả dù có quyết định thế nào đi chăng nữa thì khoảng thời gian tới mình cũng chưa thể vào việc ngay đâu. Như mình vừa kể ban nãy rồi, giờ mình phải lo chuyện học hành thi cử vất vả lắm.”
“Ùiiii, vậy mà cũng bày đặt làm poll. ( ´ д `) ”
“Ơ thế ra bọn em chỉ là trò đùa của chị à chị Hani? ( ´ д `) ”
“Spam icon mặt buồn đi nào các bạn. ( ´ д `) ”
“Hani bắt đầu có hiện tượng lươn lẹo rồi đấy nhá. Thế này là hỏng hỏng hỏng.”
“Khiếp quá, mọi người làm gì mà phản ứng ghê thế?” Gạt bỏ những lời chê trách sang một bên, Thảo Hân liếc mắt nhìn đồng hồ sau đó cầm lại máy tính bảng lên: “Thôi, giờ mình tranh thủ chơi thêm một lúc nữa rồi off stream nhé. Mai mình học ca sáng không thức khuya được.”
“Hê, vậy là lại phí tiền rồi à. Tý phải nhắn tin đòi tiền cô bạn ngay mới được.” Ở phía bên này, thấy Thảo Hân tự dưng quay trở lại với cuộc chơi Trác Hải phì cười lắc đầu. Kế đó hắn cũng lấy điện thoại của mình mở “Angry Birds” lên, chọn màn chơi đang chơi dở dang rồi vừa nghe Thảo Hân ba hoa trên stream vừa tìm kiếm biện pháp vượt qua. Cũng không thể tỏ ra thua kém quá nhiều so với cô bạn tài giỏi được, phải gắng sức mà đuổi theo cho kịp thôi.
Mà lại, cái trò chơi giải đố này càng chơi càng thấy hay ho thú vị chả kém gì trò “Minesweeper” ngày xưa. Cứ khi nào mở ra chơi là cái cảm giác hào hứng trong việc lần mò dò từng đường đi nước bước chính xác lại hiện về, có muốn dứt ra bản thân hắn cũng khó mà dứt được a.
...
Bởi vì không có mấy công việc phải làm liên quan đến khâu dịch thuật cùng bản địa hoá trò chơi, thế nên sau khi được phát hành tại thị trường nội địa ít lâu “Angry Birds” cũng nhanh chóng có mặt tại thị trường quốc tế, hay cụ thể hơn thì là Bắc Mỹ - nơi duy nhất có văn phòng chi nhánh của Ninja Studio cho đến thời điểm tại.
Có điều do bản thân trò chơi chỉ xuất hiện tại hội chợ GamExpo với tư cách sản phẩm tham gia triển lãm đơn thuần, không có giải thưởng hay danh hiệu hậu thuẫn nên công tác tuyên truyền không được suôn sẻ như mong muốn. May mắn là bộ môn tuyên truyền quảng bá của Ninja Studio đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, cộng thêm “Plants vs Zombies” vẫn còn đang sống tốt sống khoẻ tại Bắc Mỹ, có thể lợi dụng tầm ảnh hưởng của nó để hỗ trợ đàn em nên “Angry Birds” vẫn nhận được sự quan tâm đúng mực trong ngày ra mắt chính thức. Thêm vào đó giá bán cũng khá rẻ, chỉ cần bỏ ra vỏn vẹn 2 USD là có thể sở hữu trò chơi nên lượng tải xuống khởi điểm của nó tương đối khả quan.
Đồng thời cũng giống như cộng đồng người chơi tại dải đất hình chữ S, phản hồi ban đầu của cộng đồng người chơi Bắc Mỹ về “Angry Birds” hầu hết đều liên quan tới độ khó oái oăm của trò chơi, khi đem giấu nhẹm hai thông số quan trọng bậc nhất của một trò chơi bắn pháo là thanh lực và góc độ. Không có gì để tham khảo, ai nấy đều phải kéo chiếc ná căng hết cỡ rồi bắn “hú hoạ” cầu may, để rồi từ đó quen dần với thao tác cũng như đúc rút kinh nghiệm cho bản thân.
Mà đã là cầu may thì người chơi “Angry Birds” chỉ ăn được mấy màn chơi đơn giản ban đầu, nếu không nhanh chóng nâng cao trình độ chơi trò chơi của bản thân lên thì chuyện bấm nút chơi lại tại những màn chơi khó nhằn về sau sẽ diễn ra thường xuyên như cơm bữa. Cái mác khó chơi cũng vì thế bị dán lên xuất phẩm mới nhất của Ninja Studio, vì làm gì có trò chơi nào dễ mà lại khiến người chơi phải chơi đi chơi lại một màn nhiều lần mới có thể vượt qua như vậy?
Vô hình chung, những lời bình luận đánh giá “Angry Birds” không phải là trò chơi dành cho tất cả mọi người bắt đầu lục tục xuất hiện, khiến cho những người đang có ý định tìm đến trò chơi không thể không thận trọng suy xét. Thế nhưng theo thời gian trôi đi, bằng một cách thần kỳ nào đó xu thế tăng trưởng doanh số của “Angry Birds” vẫn tỏ ra đặc biệt vững vàng, tuy không được ấn tượng như một số trò chơi đang làm mưa làm gió cùng thời kỳ song vẫn đủ để Dương Khoa và đồng bọn vui sướng hân hoan khi báo cáo ra lò.
Cùng một thể loại giải đố, vậy mà một trò chơi trả phí như “Angry Birds” lại có sự khởi đầu tốt đẹp hơn cả một “Cut the Rope” miễn phí hoàn toàn. Không vui cũng không được, vì điều này phần nào chứng tỏ “Biệt đội chim điên” rất được lòng người dân ngoại quốc chứ không thuộc dạng có cũng được không có cũng chẳng sao giống như người đàn anh.
Thậm chí ngay cả khi con “chim xệ cánh” trong “Angry Birds” đi vào tầm mắt đại chúng người chơi xứ sở cờ hoa cũng chỉ tá hỏa một phen rồi thôi, ai thích chơi đùa cùng nó thì chơi còn không thì cứ việc bỏ qua, chả ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới hết. Khả năng lớn là bọn họ bị tạo hình phá cách của những chú chim còn lại hớp mất hồn, dẫn đến những yếu tố tiêu cực khác bị bọn họ tự động gạt sang một bên. Để rồi từ cơ sở đó số lượng người chơi đổ bộ vào trò chơi cứ tăng lên một cách đều đặn, còn người chơi thì miệng kêu ca khó khăn liên hồi nhưng tay thì lại thoăn thoắt kéo ná bắn chim hết ván này đến ván khác không biết chán.
“WTF? Con lợn ngu si này mày cười tao đấy à? Đợi đấy, tý bố bắn mày chết nhăn răng!”
Chửi bới vài câu cho bõ tức, Kevin đưa ngón tay bấm nút chơi lại sau đó đảo mắt quan sát thật kỹ tòa công trình đám lợn trong “Angry Birds” đang dùng làm nơi ẩn nấp trên màn hình. Trải qua nửa năm trời cày cuốc không ngừng nghỉ mọi ngõ ngách trong “Plants vs Zombies”, không còn động lực để tiếp tục gắn bó người thiếu niên ngoại quốc bắt đầu tìm cho mình một đối tượng mới để giải trí. Như một lẽ tự nhiên, trò chơi mới nhất đến từ cùng một đơn vị sản xuất và phát hành nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của Kevin.
Thế nhưng sau một khoảng thời gian ngắn chơi đùa, Kevin bắt đầu có chút ác cảm với cái trò chơi bắn pháo này. Giao diện gì mà thiếu thân thiện hết sức, không có thanh lực lẫn góc độ thì bắn làm sao?
“Lần này không bắn góc cao nữa, thử bắn liên tục hai con chim công phá vách tường đá xem sao.... Oh my Chúa! HAI con rồi mà vẫn không phá được ạ, màn chơi này lỗi xừ nó rồi!” Rút kinh nghiệm từ thất bại trước đó, lần này Kevin không nắn nót chỉnh góc chỉnh lực nữa mà kéo căng ná oanh kích trực diện liền tù tì hai chú chim đỏ. Chỉ là hiệu quả còn tệ hơn ban nãy, hai con chim hoàn toàn bị lãng phí khi không thể bắn phá nổi tòa công trình, dẫn đến lũ lợn vẫn sống phây phây.
Nhìn cái bản mặt cười hô hố đáng ghét của lũ lợn như thể trêu tức người chơi, Kevin chán nản quẳng máy tính bảng xuống thở hắt ra. Cùng lúc đó, một thân ảnh bất chợt ngó vào phòng Kevin lên tiếng cằn nhằn:
“Kevin, lại làm gì mà ầm ĩ lên thế?”
“Làm gì kệ em. Mà chị không thể gõ cửa trước khi vào phòng được sao Amanda?”
“Gõ cửa để làm gì khi mà em không đóng hả?” Amanda lấy tay gõ vào cánh cửa mở toang hoác rồi tiến đến bên cạnh giường Kevin đang nằm chỉ tay vào chiếc máy tính bảng bên cạnh: “Đang làm gì đấy, chơi điện tử?”
“Ừ hứ.”
“Chơi vừa thôi, đợt này em mải chơi quá chểnh mảng chuyện học tập lắm rồi đấy.”
“Kệ em!”
“Không kệ được, em bị mắng chị cũng bị lây chứ nào có sung sướng gì đâu. Lần nào cũng vậy, chỉ vì những cái trò chơi vớ vẩn của em mà.... (liếc mắt) Ôiiii con gì trông cute thế? Còn con này nữa, con này là con lợn hả?”
Kevin: (¬_¬)
“... Lườm cái gì? Khai mau, trò chơi này là trò gì mà trông ngộ nghĩnh vậy?” Đoạn Amanda vội vàng cầm lấy máy tính bảng sau đó tung người nhảy thẳng lên giường nằm song song với đứa em trai, dáng vẻ hứng thú hết sức với trò chơi trong tay.