Cửu U Huyền cảnh giác tới gần Hàn Dạ Minh , trên tay thủ sẵn vũ khí , chỉ cần hắn có dị động nàng liền lập tức ra tay . Tay phải cầm vũ khí , tay trái lay hắn
"Hàn Dạ Minh , Hàn Dạ Minh , ngươi mau tỉnh !"
Gọi đến mấy phút nhưng vẫn không có động tĩnh , dù là vậy nhưng nàng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác
Xem tình hình này chắc là không thể nào tỉnh lại nhanh được , đưa hắn tới chỗ Đế Phụ vậy !
Cửu U Huyền lập tức đưa hắn đi tìm Bạch Phong Thần. Bạch Phong Thần lúc này vẫn còn đang ở Cửu Điện , thật đúng lúc phu thê Hàn Dạ Hiên cũng đang ở đó
"Ba người các ngươi cùng ở đây thật tốt , mau xem cho hắn đi !"
"Xảy ra chuyện gì ? Minh Nhi hắn bị làm sao vậy ?"
Bạch Dạ Vũ tiến lên ôm Hàn Dạ Minh , vẻ mặt lo lắng hỏi nàng
"Là hắc khí ! Hắn bị hóa nhỏ không phải là do ta làm !"
Cửu U Huyền sợ bọn họ hiểu lầm là do nàng ra tay cho nên mới đàn tới việc Hàn Dạ Minh bị thu nhỏ nên lập tức giải thích
Lần trước khi hắc khi phá phong ấn lần đầu , Hàn Dạ Minh bị mất đi ý thức , nhưng lần này không hiểu sao lại bị teo nhỏ lại . Ngay cả nàng cũng không thể nào giải thích được chuyện này !
"Bọn ta đương nhiên biết hắn thành như vậy đương nhiên không phải là do ngươi làm !A Huyền , ngươi ra ngoài trước đi !"
Bạch Dạ Vũ đặt Hàn Dạ Minh nằm lên giường . Cửu U Huyền nhìn hắn một lúc sau đó mới rời đi . Dù sao thì đúng lúc nàng còn có chuyện cần phải làm . Huống chi có ba người họ ở bên cạnh hắn nàng cũng không cần quá bận tâm
Cửu U Huyền không biết trong đôi mắt nàng lúc này hiếm hoi lộ ra tia lo lắng . Bạch Phong Thần, Bạch Dạ Vũ và Hàn Dạ Hiên đều nhìn ra , chỉ có duy nhất một mình nàng không nhận ra tâm trạng bản thân lúc này !
Cửu U Huyền vừa đi , Bạch Dạ Vũ liền thay đổi sắc mặt , tiến tới cạnh giường , không chút lưu tình đá Hàn Dạ Minh một cái , cũng may là hắn đã nhanh tránh đi chứ không chắc chắn sẽ bay xa vài mét
Hai mắt Hàn Dạ Minh mở ra , đôi mắt huyết đồng hiện lên một cỗ cao ngạo . Hắn vẫn là Hàn Dạ Minh của ngày thường , chỉ khác lúc này mang hình dạng của tiểu hài tử
"Mẫu thân , ta dù sao cũng là nhi tử của ngươi , ngươi không biết nương tay sao ?"
Giọng nói non nớt vang lên , Bạch Dạ Vũ nghe xong liếc hắn khinh thường
"Nương tay ? Tại sao lão nương phải nương tay ? Cha con các ngươi đúng là giống nhau . Năm xưa , phụ thân ngươi cũng biến thành bộ dáng này lừa ta , bây giờ lại đến lượt ngươi lừa nàng ! Đúng là cha truyền con nối ! Còn ngươi nữa , Bạch Phong Thần, ngươi có phải rảnh quá không có việc gì làm hay không mà lại đi bắt tay với bọn họ lừa nàng chứ ?"
"Phu nhân , chuyện đó đã qua lâu như vậy , nhắc lại làm gì chứ ?"
"Ở đây ngươi có quyền lên tiếng sao ? Còn dám nói thêm một chữ đêm nay liền quỳ ở ngoài cửa đi !"
Hàn Dạ Hiên lập tức ngậm miệng không nói nữa đứng sang một bên
"Mẫu thân , ngươi không muốn bế tôn tử sao ?"
Hàn Dạ Minh bị vạch trần cũng không thay đổi sắc mặt mà hỏi ngược Bạch Dạ Vũ
"Vậy thì Minh Nhi , ngươi nhất đinh phải cố hết sức lừa nàng về làm nương tử !"
Bạch Dạ Vũ nghe xong liền lập tức lật mặt . Bạch Phong Thần và Hàn Dạ Hiên đứng một bên khóe miệng không khỏi co giật , bọn họ thật sự khâm phục tốc độ lật mặt của nàng !
"Được rồi ! Sắp tới chúng ta phải về Quang Giới , ngươi cũng đừng quên thân phận của ngươi !"
"Đã biết !"
Danh Sách Chương: