"Chỉ là điều ta không ngờ tới Hàn Dạ Minh cũng luân hồi, thậm chí hai người bọn họ còn luân hồi tới cùng một thời điểm, cùng một nơi và... gặp nhau!"
Lúc còn là Huyền Dạ, hắn đối với nàng không giống như trước đó, sau này nghĩ lại mới thấy tại sao trước đây bản thân không trân trọng từng giây phút ấy, để rồi mất đi mới luyến tiếc.
"Điều ta cảm thấy nực cười nhất là, ta trước đây uống Tuyệt Tình Thủy, lúcluân hồi liền tên là Tuyệt Tình Thủy, thậm chí là yêu hắn đến khi chết cũng không hối hận. Chi dù là lúc hắn đâm ta một nhát vào tim ta cũng không hận hắn. Đế Phụ, ngươi nói xem đây nên gọi là duyên hay là nghiệt!"
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện của người khác. Bạch Thần Phong thở dài, những tình cảm phàm trần thật khiến người ta khó lòng hiểu được.
"Hắn khi luân hồi đối với ngươi vô tình là vì đã uống Tuyệt Tình Thủy!"
"Ngươi nói cái gì?"
Cửu U Huyền kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin lời Bạch Thần Phong vừa nói.
"Hắn nói, hắn sợ bản thân sẽ không may gặp một nữ nhân giống ngươi rồi động tâm, vì thế dứt khoát tuyệt tình. Đối với hắn mà nói nếu như không phải người, hắn thà trở lên tuyệt tình còn hơn!"
Cửu U Huyền chết lặng ngồi đó, cảm thấy câu chuyện của bọn họ thật trớ trêu làm sao.
Chỉ là đột nhiên nàng cảm thấy thật may mắn một điều. Lúc trước khi luân hồi cũng may nàng từ bỏ không uông Tuyệt Tình Thủy một lần nữa. Nếu không, không biết tình trạng giữa hai người bọn họ sẽ trở thành cái dạng gì.
Và cũng thật may mắn khi hắn uống Tuyệt Tình Thủy, nếu không chỉ sợ lúc đó liền bị Ngự Linh Lăng mê hoặc mất rồi.
"Vậy hiện tại hắn... đang ở đâu?"
Nàng chần chừ đủ rồi. Trì hoãn không phải là tác phong của nàng.
"Cái này... ta cũng không biết nữa!"
"Vậy còn Hàn bá phụ và Hàn bá mẫu, hai người họ chắc chắn biết. Để ta đi hỏi hỏi!"
"Không cần tốn công nữa! Sau khi quay về hắn tinh thần trở lên suy sụp, thậm chí còn thương tâm khóc một trận nói cái gì mà đã đâm nàng. Sau đó vài ngày liền biến mất, cha mẹ hắn đã tìm khắp ngóc ngách vẫn chưa tìm ra!"
Cửu U Huyền không biết nên nói gì. Có cần phải thương tâm như vậy không, dù sao thì lúc đó cũng không hắn là nàng chân chính!
Nàng ngồi đó ngẩn người đến tận chiều hôm sau. Ngồi nghĩ suốt một ngày cũng chưa đoán được nơi Hàn Dạ Minh có thể đến.
Xoa xoa huyệt thái dương, trước đây tinh duyên của nàng ngay trước mắt nhưng lại không biết trân trọng, bây giờ thì hay rồi, người còn tìm không thấy.
Hàn Dạ Minh hắn có thể đi nơi nào được?
Không biết nơi hắn đang ở nàng đã tới bao giờ chưa?
Đợi đã, nàng hình như biết hắn đang ở đâu rồi!
Nơi bọn họ lần đầu gặp mặt Phong Tinh Đại Lục trung tâm Xích Huyết Sâm Lâm.
Vừa nghĩ đến có thể là nơi đó Cửu U Huyền lập tức rời đi Quang Giới tới Tinh Phong Đại Lục. Nàng bây giờ không dám bỏ lỡ từng giây. Nàng đã bỏ lỡ nhiều lần rồi không muốn thêm một lần nào nữa.
Bạch Thần Phong nhìn bóng dáng Cửu U Huyền dần khuất. Hắn lấy ra một đạo phù, nói vào đấy.
"Tiểu tử, đừng có dọa nàng đấy!"
Hắn vừa dứt lời, đạo phù đó liền biến mất. Một nơi khác, một nam nhân nhận được đạo phù mà Bạch Thần Phong gửi tới. Nghe nội dung bên trong, trên khuôn mặt giấu không được sự vui sướng.
Cửu U Huyền xuất hiện trước căn nhà tre trước đây nàng từng ở. Say bao nhiêu năm nó vẫn duy trì được. Trong lòng không khỏi hoài niệm.
Đẩy cửa bước vào nhà, mùi rượu nồng nặc lập tức xông vào mũi, vô số vò rượu lăn lóc trên mặt đất,mày không khỏi nhíu lại.
Đứng nói là hắn toàn bộ chỗ này đều là một mình hắn uống đấy?
Nhìn quanh một hồi, rất nhanh đã tìm thấy một bóng đen đang ôm vò rượu, đầu tóc rũ rượi, y phục xộc xệch, ngồi dưới đất tựa lưng vào tường.
Danh Sách Chương: