Bên phía Hàn Dạ Minh, hắn cũng giống nàng ải đầu tiên gặp phải tâm ma. Có điều hoàn cảnh lại trái ngược
Đôi mắt huyết đồng của hắn mở to, trong mắt chỉ có sợ hãi, không sai chính là sợ hãi. Hắn sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mặt!
Thân hình bạch y cả người toàn huyết. Huyết không ngừng tràn ra, trông vô cùng đáng sợ. Đôi mắt dị sắc song đồng tuyệt vọng nhìn hắn
" Tại sao không cứu ta!"
Lời nói như đâm vào trái tim hắn. Hắn sợ hãi, đi từng bước nặng nề bước tới
"Không... không phải! A Cửu...ta...!"
Hắn không biết nên nói gì, ôm chặt thân hình nhỏ kia vào trong lòng. Bỗng hắn cảm thấy ngực trở lên đau. Nhìn xuống thì thấy ngực hắn bị đâm bởi một cây thủy thủ. Người ra tay lại chính là người hắn đang ôm trong lòng!
Nhưng hắn một chút cũng không để ý vết thương kia. Bởi vì "nàng" đang dần dần tan biến!
Hắn càng sợ hãi, nhiều hơn là tuyệt vọng. Cho dù hắn dùng bao nhiêu linh lực thì "nàng" vẫn không ngừng tan biến!
Hắn phải làm sao đây? Đến khi "nàng" hoàn toàn tan biến, hắn vẫn không giữ lại được dù chỉ là một mảnh tàn hồn!
Hắn quỳ rạp xuống đất, đôi mắt trở lên vô hồn. Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại quỷ dị đến đáng sợ
Đôi mắt hắn sáng trở lại. Có lẽ đối với người khác khi nhìn vào mắt hắn thì cảm thấy thật áp lực. Nhưng đối với Cửu U Huyền lại khác. Nàng cảm thấy đôi huyết đồng của hắn rất đẹp, đẹp như hồng ngọc, lấp lánh như tinh tú. Có diều bây giờ mắt hắn lại không giống vậy. Lúc này đôi huyết đồng của Hàn Dạ Minh giống như màu huyết, trong mắt chỉ có chết chóc và huyết tinh. Quanh cơ thể của hắn tràn ra từng đoàn hắn khí kì lạ!
Hắc khí càng ngày càng nhiều, sau đó dần dần lan ra khắp nơi. Cửu U Huyền ở một nơi khác dường như cũng cảm nhận được gì đó. Nhìn lại thì thấy phía xa một đoàn hắn khí đang tới gần. Không đúng! Hắn khí khi đang cắn nuốt tất cả những gì nó đi qua!
Thứ này rất nguy hiểm, làm cho nàng không thể không cảnh giác. Nhưng cũng cảm thấy nó thực quen thuộc!
Đây rốt cuộc là cái gì?
Tinh Phong đại lục
Bạch Dạ Vũ bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhói, sau đó thổ huyết, doạ đến Hàn Dạ Hiên và Bạch Thần Phong!
" Vũ Nhi!"
Bạch Dạ Vũ giơ bàn tay lên nhìn, hắc khí mờ nhạt xuất hiện. Hắc khí này giống y với hắc khí trên người Hàn Dạ Minh. Ba người không khỏi kinh hoảng khi nhìn thấy hắc khí
" Minh Nhi! Minh Nhi xảy ra chuyện! Chúng ta mau tới Địa Cầu!"
"Vũ Nhi, ngươi bình tĩnh chút! Hiện tại thân thể của ngươi không ổn, hãy ở đây nghỉ ngơi, ta và lão Bạch tới đó là được!"
"Không được! Ta cũng phải đi! Minh Nhi là nhi tử của hai chúng ta, ta là mẹ sao có thể mặc kệ!"
" Được rồi! Chúng ta cùng đi! Ta cảm nhận được phong ấn hắc khi trong cơ thể tiểu tử kia đã sắp chống đỡ không nổi, cần phải nhanh chóng tới đó củng cố lại!"
Bạch Thần Phong có thể chắc chắn, phong ấn hắc khí có biến, liên quan tới nha đầu kia là không thoát khỏi!
Nếu nàng mà biết sự thật về hắc khí, hắn chỉ có thể hạ mình tốn sức giải thích một phen!
Tại một nơi tối tắm không mấy người biết đến, một người quanh cơ thể bị xích sắt khó chặt. Không rõ là nam hay nữ, đầu người đó cúi xuống, đôi mắt nhắm chặt
Bỗng người đó ngẩng đầu, mắt mở ra. Thực kì lạ, đôi mắt của người đó là màu đỏ. Nếu Cửu U Huyền ở đây sẽ không khỏi ngạc nhiên, bởi vì đôi mắt của người này có tới tám phần giống Hàn Dạ Minh!
" Đây là...!"
Người đó lên tiếng, giọng nói rất trầm, nhưng lại giống như bị khản đặc. Là một nam nhân!
Bỗng hắn cười. Nụ cười nghe mà không khỏi rùng mình. Vì nó thực sự rất đáng sợ!
"Khặc khặc khặc, Bạch Thần Phong cho dù ngươi khiến bổn đế bị phong ấn ở đây thì đã sao? Phiền phức không phải vẫn tới sao!?"
Quay lại với Tru Giới Sát Nguyên Trận, bên trong nó lúc này chỉ có thể dùng cụm từ "u ám" để diễn tả!
Cửu U Huyền nhìn hai viên đá đang phát sáng giữa bóng tối. Không! Là mắt người, chính xác là mắt người mới đúng! Hơn nữa hiện này người duy nhất có đôi mắt đỏ mà nàng biết là Hàn Dạ Minh!
Hàn Dạ Minh thấy nàng liền tiến tới. Nếu là bình thường, nàng không ghét bỏ hắn. Nhưng không hiểu sao lúc này, khi nhìn thấy hắn tới gần thì Cửu U Huyền trong lòng lại dâng lên cảm giác nguy hiểm và bài xích. Bất quá, nàng nhanh hắn càng nhanh hơn!
Hàn Dạ Minh ôm chặt lấy nàng, đôi mắt đầy sát khí nhìn phía trước
" Thương tới nàng, tất chết!"
Giọng của hắn rất lạ, không giống như ngày thường. Hắn ôm nàng càng lúc càng chặt, như muốn nghiền nát cơ thể nàng hoà vào làm một với hắn. Cửu U Huyền không khỏi kêu lên
" Đau!" . Xin hãy đọc truyện tại { t rumtruyen.VN }
Có vẻ như Hàn Dạ Minh nghe thấy lời nàng nói nên lực đạo trở lên nới lỏng. Lúc nhìn tới vết thương chồng chất trên người nàng, hơi thở của hắn trở lên âm trầm, hắc khí trên người toát ra càng nhiều
" Kẻ nào làm ngươi bị thương? Ta giết hắn!"
Nhìn sát khí huyết tinh trong mắt hắn, Cửu U Huyền biết nếu không xoa dịu đi sự huyết tinh kia người đầu tiên có chuyện chắc chắn là nàng!
" Là ta bất cẩn tự làm bản thân bị thương!"
Giọng nói trở lên dịu dàng, bàn tay nhỏ đưa lên xoa mặt hắn
" Hàn Dạ Minh, ngươi nhìn ta! Hắc khi này không phải là thứ tốt đẹp gì, mau loại bỏ nó đi. Chúng ta cùng rời khỏi đây có được không?"
" Hảo! Chúng ta cùng rời khỏi đây!"
Dứt lời, sát khi trong mắt hắn biến mất. Hàn Dạ Minh mất đi ý thức, Cửu U Huyền đỡ hắn. Nhìn hắc khi đã tan không ít, không khỏi thở phào nhẹ nhõm!
__________________________
Cuối tuần này bão nha!
Danh Sách Chương: