cô kéo chiếc va ly đi theo con đường nhỏ. Cô có cảm giác như ai đang theo dõi mình,, nắm chặt chiếc va ly cô bắt đầu sợ hãi, bước chân cô bước rất nhanh dường như là chạy. cô không hiểu sao từ sau ngày sinh nhật năm 22 tuổi của cô mọi thứ đều bị đảo ngược. Không còn là cuộc sống vui vẻ ngày nào mà thay vào đó là cảm giác sợ hãi khi bước chân ra ngoài. Cô thật xui xẻo mà. buổi tối hôm trước thì gặp bọn côn đồ muốn bắt cô, xong lại gặp một người đàn ông lạ mặt, hôm sau lại còn gặp phải người mà cô ghét nhất. cô thật xui xẻo mà!
cảm giác như bị ai theo dõi thật không dễ chịu chút nào mà.
men theo con đường nhỏ cô đứng trước cổng một cô ni viện. khuôn mặt sợ hãi lúc nãy không còn nữa mà thay bằng khuôn mặt vui vẻ tràn đầy sức sống. cô đẩy nhẹ cánh cổng đi vào.
Thấy cô, từ đằng xa đã có một bóng
dáng quen thuộc chạy tới:
" Nguyệt em đã về? "
" Chị Hà " cô nói rồi bỏ chiếc va ly xuống chạy lại ôm trầm lấy chị Hà.
cô đã lớn nhưng tính trẻ con thì lại không bỏ được.
" Thôi được rồi, em bỏ chị ra đi. "
" em không muốn " cô nũng nịu nói
một lát sau cô bỏ tay ra, chị Hà kéo va ly. Vào phòng cho cô.
ở đây nhìn cô thật hạnh phúc, ngày ngày chơi đùa cùng với bọn trẻ, giúp đỡ cô ni viện làm vài việc vặt
tối. sau khi làm xong việc cô trở về căn phòng cũ trước kia của cô ngồi mà nghĩ
tốt nghiệp cũng được vài ngày rồi cũng nên đi xin việc thôi.
vài ngày sau đó cô cần một bản hồ sơ đứng trước một tập đoàn lớn. tập đoàn CE. tập đoàn lớn thứ hai trong nước, chuyên kinh doanh về thiết kế, thiết kế trang sức và thiết kế trang phục. cô tốt nghiệp ngành thiết kế nên cô muốn xin vào đây làm việc là chuyện thường tình.
cô bước vào trong trên tay cầm tập hồ sơ. cùng lúc đó có một người đàn ông mặc một bộ vest đen theo sau còn có một người đàn ông khác đi vào. thấy anh đi vào toàn bộ nhân viên đứng dậy cúi chào mặt mày có chút lo sợ
cô nhìn thấy vẻ mặt của họ thì lấy làm lạ, quay đầu lại nhìn, thì thấy người đàn ông trước mặt có chút quen quen. Nhưng nhất thời cô chưa nhớ ra.
thấy cô cứ nhìn anh suy nghĩ gì đó, mà không cúi chào anh toàn nhân viên lo sợ.
" cô gái này là ai vậy, sao thấy tổng giám đốc đến mà không chào. "
" đúng đấy, cô ta có muốn làm ở đây không vậy "
" cô ta không muốn sống nữa hay sao mà cứ nhìn tổng giám đốc như vậy "
" cô ta có biết mình đang làm gì không vậy "
" •••••••• "
mặc kệ những lời ra tiếng vào
anh bước đến gần cô, ghé sát vào tai cô nói:
" lại gặp nhau rồi, đừng có nói với tôi là em không biết tôi là ai đấy? "
nói rồi anh cầm lấy tập hồ sơ trong tay cô lên xem, anh khẽ cười: " Lâm Nguyệt Cái tên rất đẹp " rồi anh đưa cho người đàn ông bên cạnh.
mọi người nhìn thấy cảnh này ai cũng há hốc miệng dường như không tin vào những gì mà họ nhìn thấy.
cô vẫn đứng đấy không biết chuyện gì sảy ra
người đàn ông đi bên cạnh không khỏi ngạc nhiên, anh ta lẩm bẩm trong mồm: đây có đúng là lão đại không vậy, ngài ấy vừa cười sao lại còn cười với một cô gái nữa chứ."
mọi người ở dưới thì ồn ào bàn tán.
" mọi người vừa thấy gì không "
" tổng giám đốc vừa nãy mới cười "
' "tôi vừa nãy nhìn nhầm đúng không"
" các cô không nhìn nhầm đâu, tôi cũng nhìn thấy mà "
cô vẫn không hiểu gì cứ đứng đó như người mất hồn suy nghĩ về câu nói của anh.
mình đã từng gặp người đó rồi, nhưng là ở đâu nhỉ. Sao mình không nhớ gì nhỉ.
một lát sau có người bước đến chỗ cô:
" chào cô Lâm tôi là người ở bên cạnh giám đốc, ngài ấy bảo tôi truyền lời đến cô bảo cô ngày mai bắt đầu làm việc."
cô cúi người chào và đi về, trên đường cô không ngừng suy nghĩ về câu nói của anh.