" Đưa ba đi gặp mẹ con bà thật sự rất nhớ mẹ con."
" Để con nghĩ đã!"
" Còn Bảo Tuấn đâu?"
" Cậu ta đang ở chỗ Mami và Mẹ nuôi!"
" Con đưa ba đi gặp mẹ con được không bây giờ luôn!"
" Mai ba đưa con đi học sẽ gặp được Mami con thôi."
___________(*˘︶˘*).。*♡___________
Hôm sau
Hôm nay anh không đi làm mà sẽ đưa Minh Bảo đến trường.
Còn cô thì vẫn như thường lệ đưa cậu đi học nhưng sắc mặt của cô hôm nay có vẻ không tốt lắm.
" Mami sao vậy!"
Cậu lo lắng hỏi khi thấy sắc mặt xanh xao của cô.
" Lại mất ngủ nữa sao?" Hy Vân có vẻ đã quen với việc này rồi.
Trước đây cô cũng hay như vậy là vì cô nhớ ra được gì đó khi chìm vào giấc ngủ. nhiều hình ảnh nó cứ xuất hiện trong đầu cô. Hy Vân và cô cũng từng đi kiểm tra bác sĩ bảo đây là dấu hiệu cô nhớ ra chuyện gì xảy ra trong quá khứ. Nói cách khác là cô nhớ lại những kí ức mà cô quên.
" Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi mình đưa Bảo Bảo đi học cho.!"
" Chỉ là mất ngủ thôi mà mình và cậu cùng đi yên tâm đi không có chuyện gì xảy ra đâu.!"
" Thôi Được rồi!"
Tại trường học cô đã đụng mặt anh cô đứng đối diện nhìn anh hình ảnh quen thuộc cùng với cảm giác ấm áp đó là sao chứ.
Hy Vân thì ngạc nhiên khi nhìn thấy hai đứa trẻ giống nhau như đúc.
" Thiên Vũ!" Cô bất ngờ thốt lên
" Anh thì vui mừng khi nghe cô gọi tên tên mình. không kìm được lòng anh ôm trầm lấy cô
" Nguyệt Nguyệt là em đúng là em rồi!"
Cô kẽ đẩy anh ra không hiểu sao cơn đau đầu giữ dội cô ôm đầu không nói được gì. mọi thứ xung quanh cô trở nên mơ hồ đôi mắt cô từ từ nhắm lại. mọi thứ trở nên im lặng lạ thường.
" Nguyệt Nguyệt em sao vậy!" Anh lo lắng vội bế cô lên đi thẳng đến bệnh viện. Anh không biết bản thân mình đã vượt bao nhiêu chiếc đèn đỏ rồi đâu.
Đến bệnh viện ảnh vội vàng bế cô vào. Thấy anh một nhân viên nhanh trí đi báo cho ai đó. Rất nhanh Bằng Lâm đã đi ra thấy anh bế trên tay người phụ nữ thì cậu vô cùng ngạc nhiên tò mò người ấy là ai. Vì ngoài chị dâu ra thì anh chưa bao giờ vội vàng như vậy. Cậu cũng có suy nghĩ đó nhưng người mà cậu gọi là chị dâu đã không một chút tin tức nào năm năm nay rồi.
" Nhanh kiểm tra cho cô ấy!" Anh lên tiếng dường như là ra lệnh
" Chị dâu!"
Bằng Lâm bất ngờ khi nhìn người trong vòng tay anh là cô.
" Y tá!" Cậu cũng lên tiếng ra lệnh
Y tá như hiểu đã chuẩn bị mọi thứ rồi hai người đi vào trong
Cánh cửa khép lại anh lại lo lắng ngồi ngoài thầm cầu nguyện. trước giờ anh chưa bao giờ tin vào mấy điều này nhưng vì lần này mà anh đã cầu nguyện tin vào những điều mê tín đó.
Được sự chỉ dẫn của Bảo Tuấn, Hy vân cuối cùng cũng tìm đến nơi. Thấy anh thì cô vội vàng hỏi
" Tiểu Lam cậu ấy sao rồi!"
Anh không trả lời nhìn vào cánh cửa đang đóng.
Hy Vân như hiểu im lặng ngồi trên hàng ghế trờ cùng hai đứa nhóc.
" Minh Bảo đã nói tôi nghe hết rồi!"
" Cảm ơn cô vì đã cứu cô ấy!"
" Đây là chuyện tôi nên làm mà."
" Bây giờ anh đã tìm được cậu ấy rồi thì phải chăm sóc tốt cho cậu ấy biết không. tôi cũng không thể ở lại đây lâu vì tôi còn về Mỹ quản lý sản nghiệp của ba mẹ nữa. "
" đó là trách nhiệm của tôi!"
" Mẹ nuôi định đi thật sao.!"
" Đúng rồi mẹ nuôi sẽ đi sau khi Mami con tỉnh."
Cô dã hôn mê hai ngày rồi mà chưa tỉnh.Anh đã đưa Minh Bảo và dọn đồ của hai người về bệt thự. Bằng Lâm đã nói cho Khải Triệt biết chuyện đã tìm thấy cô. Khải Triệt vui không tả nổi vậy giờ cậu có thể nói cho ba mẹ cậu bết về chuyện của cô rồi.
Giai Giai rất vui khi nghe tin, Cô dã ngồi ở đây chỉ mong cô tỉnh lại.
Ông bà Nam Cung cũng chính là ba mẹ ruột cô sau khi nghe Khải Triệt báo tin thì cũng lập tức bay sang đây sớm nhất có thể.
Vậy là trong một căn phòng bệnh mà bảo nhiêu là người. Họ cứ thay lân nhau chăm sóc cô.
Sáng sớm anh kéo rèm cửa phòng bệnh ra để lọt những tia nắng sớm vào trong căn phòng. Ba cô ngồi cạnh nhìn cô còn mẹ cô thì đang gọt táo. Giai Giai cùng Hy Vân đang thay hoa trong lọ. Khải Triệt thì trông hai đứa nhóc cùng tiểu công chúa của anh. Mọi người dường như có mặt đầy đủ và chỉ mong cô tỉnh lại.
Sau khi Bằng Lâm kiểm tra xong cậu quay lại thì giật mình vì mọi ánh mắt đều nhìn về phía cậu.
" Chị dâu sẽ sớm tỉnh lại thôi.!"
Tia nắng chiếu vào mắt cô làm cô khẽ nhăn mày rồi mở mắt. Cô nhìn chớp chớp mắt vài lần để thích nghi.
Cô cố gắng ngồi dậy thì đột nhiên anh lên tiếng.
" Để anh đỡ em!"
Câu nói của anh khiến cho mọi người dừng mọi hành động.
" Con tỉnh rồi!"
" Cuối cùng cậu cũng tỉnh!"
cô nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng
" Hy Vân sao mình lại ở đây!"
Anh cùng mọi người khuôn mặt có chút đượm buồn vì cô không nhớ ra.