Carl nghĩ nghĩ cảm thấy đề nghị của Courson không có vấn đề gì thì gật đầu tán thành. Đường Vũ và Ares hoàn toàn không hiểu những thứ này nên không phát biểu ý kiến gì.
Carl nhéo nhéo nắm tay, “Được, tôi đi giải quyết 3 con sâu kia!”.
“Tôi cũng đi!”. Ares đột nhiên lên tiếng, anh vẫn sống ở trong tháp ngà ở vườn trường, mấy ngày này sau khi tiếp xúc với Carl và Courson thì con hổ mới phát hiện thực lực của chính mình cũng không có cường đại như trong tưởng tượng, thậm chí rất nhiều lần trong chiến đấu còn vướng chân người khác.
Carl nghe vậy nhếch miệng nở nụ cười, ôm lấy bả vai Ares chỉ vào 1 thú nhân đứng 1 mình ở bên phải, “Cậu giải quyết tên đó”.
Ares gật gật đầu, lặng yên tới gần mục tiêu, động tác có sự nhẹ nhàng đặc biệt của động vật họ mèo, giống đực thú nhân lớn như vậy mà đi đường gần như không có tiếng động, mà bên kia Carl thì hoàn toàn tương phản, con gấu trực tiếp đi qua hoàn toàn không có một chút che dấu, khi kẻ thù phát hiện anh thì anh chợt bật lên, 2 tay 1 trái 1 phải chụp lấy đầu kẻ thù dùng sức đánh trực tiếp đánh 2 thú nhân hôn mê bất tỉnh.
Khi con gấu đang muốn đá thêm mấy cái nữa thì Courson đã mang Đường Vũ đi tới, “Đi mau, đang ở trên đường cái, giết người khá phiền phức”. Người qua đường xung quanh không biết tình hình, phát hiện hành vi của Carl cũng không có lộ ra tình tự khẩn trương hoặc là kinh ngạc, nhiều nhất chỉ là tránh đi, phần lớn thú nhân tính tình nóng nảy thỉnh thoảng có ẩu đả đánh nhau và vân vân cũng rất bình thường, giống như Courson nói không chết người là được. Ở bên khác thì Ares đã giải quyết xong thú nhân kia cũng tới hội hợp.
Đường Vũ nhìn đến cảnh tượng như vậy không khỏi có chút nhiệt huyết sôi trào, nếu chính mình cũng có thể giống như vậy tham dự chiến đấu thì tốt rồi, đáng tiếc chính mình về điểm khí lực này ngay cả làm cho người ta nhét cũng không đủ để nhét kẽ răng.
Trấn nhỏ Dirk thoạt nhìn rất phục cổ, không có nhiều sản phẩm công nghệ cao lắm, hình như tôn sùng kỹ thuật thủ công nguyên thủy. Nói là trấn nhỏ cũng chính là sắp xếp hai phòng ở 1 cái phố tạo thành, mỗi gian phòng đều là một cái cửa hàng, kinh doanh sản phẩm có liên quan với rừng Hy Vọng, phần lớn thú nhân này đi vào rừng Hy Vọng kiếm sống ở lại chỗ này tiến hành bổ sung vật tư và xử lý hàng hóa.
Đường Vũ bị Carl cõng đi, 3 thú nhân bước đi rất nhanh nên cậu theo không kịp, vì không muốn gây cản trở nên đành phải mất mặt bị cõng đi, đương nhiên thực ra con gấu càng muốn ôm Đường Vũ đi nhưng bị cậu từ chối.
Bốn người mắt thấy phải xuyên qua trấn nhỏ đi vào rừng Hy Vọng, đột nhiên trên bầu trời bay tới 1 tốp chiến sĩ cơ giáp nhỏ, những người này khác với đám hải tặc có trang bị lạc hậu trước đó bị trục xuất, tất cả đều được trang bị cơ giáp cực tiên tiến, không kém bao nhiêu khi so với Courson và Ares. Về phần Carl, bộ trang phục của anh là trước đó trong nhiệm vụ xuất hiện tổn hại đưa đi duy tu (bảo trì + sửa chữa), hiện tại dùng chính là loại cũ trước kia bị loại bỏ, bằng không sức chiến đấu của anh ít nhất có thể mạnh hơn hai cái cấp bậc.
“Những người này không phải là thủ hạ của Luke nhưng không phải là người của công hội ma thực sư”. Courson nói khẽ, những người này đột nhiên phóng đến ngăn cản bọn họ rời đi nhưng không có trực tiếp tấn công, không biết là có dụng ý gì.
“Chúng ta có nắm chắc đánh thắng không?”. Carl cũng nói khẽ với Courson bàn bạc đối sách.
Courson nghe thấy câu hỏi của Carl thì do dự lắc đầu, “Những người này có cấp bậc thú nguyên lực ở cấp 3 sơ cấp, xem tình huống hẳn là sở trường hợp tác tập thể, nếu có tiểu Vũ giúp thì chúng ta có 7 phần thắng nhưng là không được”. Lời chưa nói hết lộ ra ý tứ Carl tự nhiên hiểu được, tinh thần lực của Đường Vũ vừa mới bị hao tổn nhiều, không thể lại dùng loại phương pháp này tổn thương nghiêm trọng tinh thần lực.
Thấy bốn người trên mặt đất tràn ngập tư thái đề phòng thì tốp chiến sĩ cơ giáp trên bầu trời có 1 thủ lĩnh đi ra đáp xuống mặt đất, “3 vị chính là trung úy Garfield thuộc lực lượng quốc phòng giữa các hành tinh, Ares con trai của tướng quân Hardman, Carl đứa con út giống đực của vua lính đánh thuê phải không? Còn có vị tiểu ma thực sư đáng yêu này là Trà Trà hoặc gọi là Đường Vũ?”.
Courson thấy đối phương đều nêu ra thân phận của tất cả bọn họ thì trong lòng hơi bình tĩnh, đi lên từng bước can thiệp, “Anh đã biết bọn tôi là ai thì có thể để chúng tôi đi qua không?”.
Chiến sĩ giáp này thoạt nhìn cũng không xuất sắc này cười nói, “Nếu các người lo lắng đám bám đuôi phía sau thì xin yên tâm, trấn nhỏ Dirk là địa bàn của chúng tôi, nếu người của Luke tướng quân dám đến thì tự nhiên chúng tôi sẽ chặn bọn chúng lại ở bên ngoài. Có vị đại sư biết Trà Trà phải đi qua chỗ này nên đặc biệt phái tôi tới đây đón người”.
Courson tính toán lúc này đâm lao phải theo lao, thấy đối phương cũng không có địch ý gì, rất có thể là đám lão già này rãnh rỗi nhàm chán ngáng chân, dứt khoát đi từng bước tính từng bước rôi lại tìm cơ hội, “Được, mời dẫn đường”.
Tình huống của thành phố Berry rất đặc biệt, bởi vì tới gần rừng Hy Vọng cho nên bên ngoài là phạm vi thế lực của công hội ma thực sư. Trên thực tế bởi vì nơi này hàng năm có mấy lão già này ở cho nên công hội ma thực sư bởi vì tôn trọng nên cũng không có để nhiều người lắm ở đây.
Người đi đầu kia mang theo bốn người Đường Vũ hướng đám phòng gần rừng Hy Vọng nhất đi tới, các chiến sĩ cơ giáp khác thì chia làm 4 tốp canh giữ cả trấn nhỏ. Chiến sĩ cơ giáp thuộc thế lực của tướng quân Luke ở chỗ lão Bố bị đùa giỡn 1 trận mới biết được 4 người Đường Vũ đã đi khỏi, khi bọn họ nhớn nhác muốn hợp lực giết lão thú nhân kia thì đối phương thế nhưng lại kết nối với quang não cá nhân của tướng quân Luke, sau đó bọn họ chỉ có thể nhịn xuống cơn tức bỏ qua cho lão già kia, vội vàng chạy tới thì kết quả lại bị chiến sĩ cơ giáp ở trấn nhỏ Dirk ngăn cản.
Bọn họ không dám tùy tiện khai chiến với cùng đối phương nên đành phải kết nối với quang não của Luân Đạo Phu. Austin đứa con giống cái của Luke tướng quân đúng lúc đứng ở bên cạnh nghe vậy có chút tức tối, “Lão già thích xen vào việc của người khác này, các ngươi canh giữ ở bên ngoài cho ta, nhất là hướng rừng Hy Vọng, đoán chừng bọn họ là muốn đi qua rừng Hy Vọng tới chủ thành Bố Đăng Đan, tôi cũng không tin nó có khả năng trốn cả đời ở bên trong! Tuyệt đối không cho phép bọn họ tới gần Bố Đăng Đan!”.
Luân Đạo Phu nhìn thấy gần đây Austin vì tiểu giống cái không có ma nguyên lực thường xuyên mất đi sự bình tĩnh thận trọng thì cảm thấy cực thú vị, trêu chọc hỏi, “Cái tiểu giống cái kia là đoạt giống đực của cậu hay sao mà lần này cậu lại giống trống khua chiêng lớn như vậy đuổi giết đối phương, không sợ cha cậu giúp cậu mà đắc tội 1 đám kẻ thù hả?”.
Austin trừng mắt nhìn Luân Đạo Phu, cười lạnh trả lời nói, “Anh biết cái gì! Tôi chính là giống cái cao quý được cha tôi nâng niu ở lòng bàn tay, mượn thế lực của cha tôi bắt nạt 1 giống cái bình thường làm cho tôi bị mất mặt thì sao? Chẳng lẽ đám lão già này lại muốn chấp nhặt với người trẻ tuổi như tôi sao?”.
Luân Đạo Phu bĩu môi nhún vai, “Cậu quyết định là được”. Sau đó nhỏ giọng phun tào* “Đừng thông minh bị thông minh lừa”
* phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm
Austin trầm mặc nhìn về phía hình ảnh ma thực Đan Tung trong tay, nghĩ đến lời nói của cha mình thì trong lòng có chút không cam lòng.
Trà Trà là mấu chốt giải quyết trận nguy cơ kia? Điều này làm cho Austin từ trước đến nay tâm cao khí ngạo rất khó chấp nhận người cha mà mình sùng bái như thế lại tôn sùng ma thực sư khác, kia căn bản là thần thú đánh xuống trừng phạt, gã không tin 1 giống cái bình thường thậm chí có thể còn không có ma nguyên lực có thể hóa giải trận nguy cơ này!
Bên kia Đường Vũ bị mang tới 1 phòng gỗ cực bình thường, tỉ lệ đồ đạc trong phòng đều lớn hơn mức tiêu chuẩn. Trong phòng giống với phòng đọc sách này đang phát tin Đường Vũ vẽ tranh Đan Tung, mặt sau bàn học bên cạnh ngồi 1 giống đực thú nhân thoạt nhìn giống đàn ông trung niên, khổ người đối phương thế nhưng còn lớn hơn so với Carl.
Thú nhân này nhìn thấy Đường Vũ thì lớn tiếng cười nói, “Chào mừng, chào mừng, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, không ngờ Trà Trà là giống cái nhỏ nhắn, khéo léo như vậy, tôi là Harry Forest trấn trưởng của trấn nhỏ Dirk”.
Hình thể của đối phương làm cho khóe miệng Đường Vũ run rẩy một chút, “Ngài khách khí quá, trưởng trấn Harry Forest, không biết ngài tìm chúng tôi có chuyện gì? Chúng tôi đang vội”.
“Tôi chỉ là cảm thấy tò mò đối với giống cái có thể khiến cho nhiều thú nhân đồng thời thăng cấp thú nguyên lực như vậy thôi”, Harry Forest nói, sau đó giọng điệu thay đổi nói, “Tôi nghe nói cậu chữa hết bệnh mất ngủ của gia chủ Marcy kẻ thích kinh doanh kiếm tiền?”.
Đường Vũ nghe xong thì không rõ cuối cùng gã này muốn làm gì, hơi chần chờ gật đầu nói, “Đúng vậy”.
“Tốt lắm, cũng mời cậu xem bệnh giúp tôi”. Hình như Harry Forest đã quen với việc dùng giọng điệu ra lệnh cho người khác mà nói chuyện, “Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi thì tôi có thể cho cậu tùy ý chọn 5 người từ chiến đội cơ giáp bên ngoài kia”.
Đây thật sự là cơ hội lớn, nên biết rằng hiện tại Đường Vũ thiếu nhất chính là lực lượng bảo hộ mạnh mẽ, công hội ma thực sư sẽ bị tướng quân Luke đánh trở tay không kịp, rất nhiều lực lượng đều không kịp điều khiển, phần lớn thế lực khác đều ở giai đoạn xem chừng, tuy rằng biết rõ dã tâm của Luke nhưng không muốn vì chuyện không xác định liền xé rách mặt.
Nhưng Đường Vũ cũng không phải không hành động mà buông xuôi, “Nhưng mà tôi cũng không phải là bác sĩ, căn bản không biết chữa bệnh, hơn nữa hiện tại trên người tôi cũng không có loại thuốc có thể giúp tra xét tình huống thú nguyên lực trong cơ thể thú nhân”.
Harry Forest lắc lắc tay, “Này không có vấn đề, cậu nói viên thuốc kia thì tôi có chuẩn bị rồi, về phần có thể chữa được hay không thì chỉ cần cậu cố hết sức là được”.
Đường Vũ theo bản năng nhìn về phía Courson đứng bên cạnh, thấy anh ta nghe được điều kiện của Harry Forest thì ánh mắt sáng rực, đón lấy ánh mắt hỏi dò của Đường Vũ thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thấy Courson đồng ý nên Đường Vũ liền yên tâm gật đầu đáp ứng, “Được, bây giờ làm được không?”.
“Bây giờ cậu có thể làm được chứ?”. Đột nhiên Courson nói chen vào, tiểu giống cái làm chuyện này cần dùng tới tinh thần lực, vừa mới vừa bình phục, hiện tại liền sử dụng có thể hay không họa vô đơn chí*?
* họa vô đơn chí:gặn tai nạn liên tiếp
Đường Vũ trấn an Couron lắc đầu giải thích, “Không sao, việc này không cần dùng nhiều tinh thần lực”.
Nếu bây giờ Đường Vũ quyết định làm nên Harry Forest liền ra 1 loạt chỉ thị cho quang não của gã, rất nhanh liền có người đem viên thuốc màu xanh tới. Ba người Courson ngồi 1 bên chờ đợi, Đường Vũ để Harry Forest uống viên thuốc màu xanh xong thì đưa tinh thần lực vào.