Giữa đỉnh đầu trùng vương ve sầu trà béo múp có một đạo đường vân màu trắng xinh đẹp, trên mặt có màu vàng đen nhàn nhạt, tựa như đội vương miện. Trùng vương béo tướng ngũ đoản (mình và tứ chi đều ngắn)như vậy khiến Đường Vũ rất khó tin nó là trùng vương khó ưa dẫn dắt mấy chục vạn trùng tộc, làm hại thú nhân tổn thất thảm trọng, nhưng tinh thần lực sẽ không đánh lừa cậu, tất cả chứng cớ cho thấy con trùng vương đang cố gắng giả dạng làm lá cây này chính là thuốc giải mà cậu muốn tìm!
Tinh thần lực thật cẩn thận tụ tập tới chỗ phụ cận trùng vương, không biết có phải cảm nhận được uy áp tinh thần lực của Đường Vũ hay không mà trùng vương khẩn trương nhìn xung quanh, thấy không có ai phát hiện nó thì tiếp tục giả chết ẩn núp.
Đường Vũ hơi hơi nhướng mày, tình huống của con trùng vương này hình như rất đặc biệt, năng lượng chung quanh nó rất thấp, thậm chí thấp hơn cả trùng tộc bình thường, không biết là thủ đoạn che dấu siêu lợi hại hoặc là thật sự rất yếu.
Sau khi Đường Vũ tra xét nhiều lần, phân biệt dùng mắt ra hiệu cho Courson và Ares, ý bảo mỗi người bọn họ vào vị trí của mình ngăn chặn đường lui, sau đó tinh thần lực đột nhiên công kích trùng vương, nhưng tinh thần lực khổng lồ đáng sợ đồng dạng của đối phương làm cho đầu óc Đường Vũ ong 1 tiếng. Ngay sau đó Thái Cực bát quái đồ xoay tròn rất nhanh, lúc này đây không có mang lại tinh thần lực khổng lồ cho Đường Vũ nhưng hút đi tinh thần lực của trùng vương, hòa vào hai cây trà trong mắt cá của Thái Cực bát quái đồ, cây trà giống như được tưới nước, mầm lá thích tới lay động, mà thân mình Đường Vũ bởi vì vừa rồi cố sức sử dụng tinh thần lực khổng lồ chính mình rất khó nắm trong tay mà làm cho hư thoát mỏi mệt cũng dần biến mất, có loại cảm giác được tắm bằng cam lộ.
Vốn khi trùng vương bị cổ tinh thần lực này tấn công thì còn cười nhạo đối phương không biết lượng sức, sức chiến đấu của nó khá yếu nhưng tinh thần lực chính là rất cao. Nhưng mà lúc người dùng tinh thần lực tấn công, va chạm nó đang bị ăn mệt thì cư nhiên lập tức biến tấn công thành hút. Tinh thần lực nó thật vất vả dưỡng ra lập tức đã bị hút đi thiệt nhiều!
Trùng vương béo sợ hãi, móng vuốt theo bản năng với tới miệng cắn cắn, liều mạng kiềm chế xúc động chạy trốn, vừa rồi có thiệt nhiều thứ đáng sợ tồn tại, bên ngoài tất cả đều là thú tộc, nó chỉ có thể tiếp tục trốn ở bên này tìm kiếm cơ hội.
Cảm nhận được sự nhẫn nại của trùng vương thì Đường Vũ cười cười, tăng mạnh lực hút của Thái Cực bát quái đồ, rốt cục trùng vương này không nhẫn nại nổi nữa mà bay ra, cánh nhỏ mang theo thân mình mập mạp bay ngã trái ngã phải nhưng vẫn như cũ bằng tốc độ rất nhanh bay hướng chỗ Đường Vũ.
Cho dù sức chiến đấu của trùng vương yếu thì giống cái bình thường cũng đều không phải là đối thủ của nó, huống chi thoạt nhìn Đường Vũ còn gầy yếu hơn so với giống cái bình thường. Trùng vương phân không rõ tinh thần lực công kích tới từ đâu, tưởng ma thực sư cao cấp của thú tộc ở gần đây, nó lựa chọn chạy trốn tự nhiên muốn chọn người thoạt nhìn yếu nhất.
Nhưng là trước đó Đường Vũ đã sớm đề phòng, còn chưa chờ Courson và Ares lại đây nghĩ cách cứu viện thì giơ lên một lọ Clo Cyhalothrin pha loãng phun ra mấy cái, trùng vương mập ú tướng ngũ đoản liền rơi xuống trong tay Đường Vũ.
Courson và Ares hơi lo lắng tới gần, 2 vị này chỉ là giải trừ cơ giáp chiến đấu nhưng vẫn là trạng thái dã thú như cũ. Con hổ nghi hoặc cầm lấy chân sau béo múp của thú cưng mập ú, lắc trái lắc phải, đuôi cọp thật dài cuộn thành dấu chấm hỏ.
Con sói cũng hiểu được thứ này kỳ quái, để sát vào quan sát một lát, lắc đầu hỏi, “Đây là cái thứ gì vậy?”. Trong nhận biết của Courson thì không có trùng tốc mập như vậy.
“Ve sầu trà, trùng vương chân chính của trùng tộc ve xanh”. Đường Vũ nhẹ giọng nói, túm nó từ trong vuốt hổ lại, bỏ vào trong dụng cụ trong suốt đã chuẩn bị tốt trước đó, “Đi thôi, món đồ chơi này có lẽ có chỗ hữu dụng”.
Tình huống của chiến hạm tiếp tế còn muốn thảm thiết so với trong tưởng tượng của Đường Vũ, thuốc căn bản không đủ dùng, rất nhiều cái gọi là “vết thương nhẹ” cụt tay gãy chân đều chỉ là cầm máu trước, sẽ không có động tác tiếp theo, vẻ mặt các thú nhân rất ảm đạm, trong đại sảnh căn bản không cảm nhận được sự vui sướng khi thắng lợi, liền ngay cả đám ma thực sư cũng không dám nói thêm cái gì, nguyện ý thì ở lại đại sảnh hỗ trợ, không muốn thì trở về phòng chính mình.
Sau khi Đường Vũ đi vào đại sảnh thì được nhiều thú nhân chủ động chào hỏi, mọi người nhận ra giống cái này cung cấp thuốc phun đều giơ vuốt chào. Vì đề phòng khi biến thân sẽ tăng thêm thương thế nên trong phạm vi tầm mắt của Đường Vũ gần như đều là thú nhân có hình thú, đột nhiên một đám dã thú giơ móng vuốt với chính mình, hình ảnh như vậy làm cậu vô cùng chấn động, hơi hơi gật gật đầu, cậu bình tĩnh đi qua đại sảnh, cố hết sức nhịn xuống xúc động run rẩy khóe miệng, mang theo Courson và Ares đi vào phòng của mình.
Vào phòng ở không coi là lớn của Đường Vũ, Ares bị thương nhẹ liền trực tiếp khôi phục hình người, bộ dáng cả người trần trụi làm cho Đường Vũ dừng bước, sau đó tỉnh bơ chỉ vào phòng tắm, “Anh đi tắm trước đã”.
Hình như Ares có chút thất vọng, đôi mắt xanh lạnh như băng hiện lên 1 mạt ảm đạm, ném con trùng vương mập ú còn đang hôn mê lên bàn, sau đó ngoan ngoãn đi tắm rửa sạch sẽ.
Courson cũng đi theo tới, yên lặng ngồi chồm hổm ở cửa phòng, “Dù sao nó cũng là trùng vương, để nó ở chỗ cậu trước, cậu phải cẩn thận, tôi phải báo cáo với thương tá Simon, sau này con trùng vương này có thể cần nộp lên cho quân bộ để tiến hành nghiên cứu”.
Đường Vũ gật đầu tỏ vẻ hiểu được, “Nhưng tôi có thể nghiên cứu một ít thực nghiệm với trùng vương có được không?”
“Được, tôi sẽ giấu diếm giúp cậu”. Courson mở miệng sói giật giật, nói xong thì định đứng dậy đi khỏi.
“Chờ đã! Tôi giúp anh xử lý miệng vết thương”. Đường Vũ thấy đối phương muốn đi thì vội vàng cản lại, thương thế của Courson rất nghiêm trọng, rất nhiều chỗ đều là thương càng thêm thương, nhưng Courson cư nhiên vẫn không nói gì làm cho Đường Vũ có chút đau lòng.
Courson nghe vậy thì tạm đứng lại, yên lặng nhìn ngoài phòng có chút do dự muốn quay đầu lại hay không. Tuy rằng trước đó đạt được hứa hẹn của Đường Vũ nhưng nó có bao nhiêu phần là thật tình hay là xúc động nhất thời? Anh không biết, anh sẽ càng không thể đối mặt Đường Vũ, mấy trận chiến đấu này làm cho độc tố hoàn toàn xâm nhập xương tủy, ngay cả 1 chút tỷ lệ thăng cấp còn lại đều không có, anh đã hoàn toàn trở thành một phế nhân, có tư cách gì lại có được Đường Vũ nữa?
Nhìn thấy sói bự như vậy thì Đường Vũ thở dài, “Courson, để tôi giúp anh xử lý miệng vết thương”.
Lần này con sói nghe lời đi tới ngồi chồm hổm bên cạnh Đường Vũ, Đường Vũ lấy ra hộp cấp cứu đã chuẩn bị trước khi đi khỏi tinh cầu thú nhân, thuốc bên trong không nhiều lắm, miễn cưỡng đủ rửa sạch miệng vết thương của Courson. Sau khi chờ tất cả mặt ngoài miệng vết thương toàn bộ bôi thuốc thì cậu cầm chân trước của Courson, tinh thần lực theo địa phương tiếp xúc thuận lợi đi vào thân thể của Courson, nhìn thấy thú nguyên lực hình cây trà kia quả nhiên cực kỳ ủ rủ.
Đường Vũ thu hồi tinh thần lực, không biết phải giải thích như thế nào, hiện tại chính mình đối với việc giải quyết vấn đề này cũng chỉ là suy đoán.
Courson thấy bộ dáng trầm mặc của Đường Vũ thì thức thời đứng lên, mặc dù là là hình sói nhưng thoạt nhìn cũng cực tao nhã, “Nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi còn có việc nên đi trước”.
Lần này Đường Vũ không cản Courson lại, sau khi Courson đi thì cậu đóng cửa, để Ares đứng ở bên cạnh bàn hỗ trợ.
Lúc này con hổ đã tắm rửa sạch sẽ và thay quân phục, phối hợp ngũ quan khôi ngô của Ares thoạt nhìn cực mê người. Thật nhiều ngày không có gặp Đường Vũ nên Ares thầm nghĩ muốn kéo Đường Vũ vào trong lồng ngực, mà con hổ cũng làm theo sự nhớ nhung trong lòng, đi tới bên cạnh Đường Vũ rồi bao phủ cả người Đường Vũ.
Đường Vũ chỉ phát hiện trước mắt tối sầm thì chóp mũi tràn ngập hương vị lãnh liệt quen thuộc. Con hổ hiếm khi có bộ dáng làm nũng cùng sự dũng mãnh khi chiến đấu lúc nãy tạo thành đối lập mãnh liệt, Đường Vũ cười gãi gãi cằm của Ares khiến Ares hơi hơi nheo mắt lại, nói thầm, “Được rồi, mau giúp tôi nào!”.
Đường Vũ lấy trùng vương mập ú đang còn “hôn mê” bỏ lên bàn, 1 tay cầm thuốc xịt, trực tiếp dùng tinh thần lực “đánh thức” đối phương, “Còn giả bộ ngủ nữa à?”.
Trùng vương thấy mình đã được thả ra khỏi dụng cụ nhốt nó thì muốn chạy ra bên ngoài, kết quả vừa mở mắt thì đối diện với cái chai làm nó ăn nhiều đau khổ, trùng vương có chỉ số thông minh cực cao phi thường thức thời an tĩnh lại. Khi Đường Vũ cầm thành quả nghiên cứu đi khỏi phòng thì trùng vương mập là 1 bộ dáng bị chà đạp tới hư thoát…….
Hỏi một vòng thì Đường Vũ mới biết được Courson ở trong phòng, khi Courson dùng móng vuốt mở cửa phòng ra thì biểu cảm mặt sói thoạt nhìn rất kinh ngạc, Courson bị thương nặng nên chưa khôi phục hình người, cả người sói trắng quấn băng vải thoạt nhìn có chút bi thảm, bộ dáng thê lương kia từ sau khi gặp lại Đường Vũ còn chưa kịp thu hồi hoàn toàn.
“Tôi có lẽ có cách khôi phục thú nguyên lực của anh”. Đường Vũ nhấc bình thủy tinh trong suốt trong tay lên, chất lỏng trong suốt bên trong màu xanh nhạt, nói ra lời nói làm cho Courson hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không!
“Trùng tộc ve xanh làm hỏng thú nguyên lực……….. Có thể khôi phục sao?!”. Courson không khống chế được nội tâm kích động, giọng nói hơi cao lên, làm sao còn có cảm giác thân sĩ sói bình tĩnh tao nhã, đuôi to phía dưới dựng thẳng đột nhiên vui sướng lắc qua lắc lại.
“Có nguy hiểm nhất định, tôi chưa tìm người thử qua, chỉ có số liệu phỏng đoán”. Đến cuối Đường Vũ lại có chút do dự, lo lắng toàn bộ hiệu quả không giống như trong tưởng tượng, còn có thể tạo thành thương tổn càng nghiêm trọng!
Courson chủ động đưa móng vuốt tới trong lòng bàn tay của Đường Vũ, thấy đối phương không có né tránh nên nghiêm túc nói, “Không sao! Cứ làm đi!”. Nói ra lời nói trước đó đã nói với Đường Vũ.
Đường Vũ lẳng lặng nhìn vào mắt Courson, lúc này cậu mới phát hiện lúc trước chính mình sao lại hiểu lầm cái nhìn của Courson với mình đơn thuần là tình bạn như vậy được chứ? Lật tay cầm móng vuốt của Courson, “Mặc kệ anh biến thành dáng vẻ ra sao thì về sau tôi cũng sẽ không để anh rời khỏi tôi”.
Courson nghe vậy thì không nói gì chỉ là hơi hơi gật gật đầu sói.
Lấy ra chất lỏng chiết ra từ trong cơ thể trùng vương mập ú, Đường Vũ vạch lông sói ra rồi cẩn thận bôi lên miệng vết thương còn chưa khép lại của Courson, ở chỗ bôi nháy mắt sinh ra phản ứng hoá học mắt thường có thể thấy được, tựa như nước rót sôi vào, Courson lộ ra vẻ đau đớn nhưng cố gắng nhịn xuống không có phát ra âm thanh, sợ ảnh hưởng Đường Vũ tập trung lực chú ý.
Đường Vũ hết sức chăm chú bôi thuốc ở trên miệng vết thương, tinh thần lực thấm qua khế ước bầu bạn đi vào trong cơ thể Courson, chỉ thấy chất lỏng lấy ra từ trong cơ thể trùng vương mập ú đi qua kinh mạch chảy xuôi đến mỗi xó xỉnh trong cơ thể. Tình huống lúc mới bắt đầu coi như bình thường, chất này và chất độc màu đen trong cơ thể Courson cắn nuốt lẫn nhau, tựa như 2 phe đối đầu với nhau có tổn thất. Courson nắm chặt nắm tay, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, trong cơ thể tựa như có vô số con kiến nhỏ đang gặm cắn.
Theo thời gian trôi qua thì chất lỏng trong suốt màu xanh tỏ ra sức bền cực lớn, dần dần thay thế độc tố và một lần nữa bao phủ cả thú nguyên lực, mỗi một chỗ cành lá bị ánh sáng màu xanh nhạt bao vây, hình dáng cây trà của thú nguyên lực liền có tinh thần hơn rất nhiều! Đường Vũ lo lắng nên dùng tinh thần lực kiểm tra toàn bộ một lần nữa, xác định có tác dụng phụ hay không.
Mà lúc này Courson rốt cục có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, bộ dáng lông lá toàn thân giống như là bị mưa xối ướt te tua. Đường Vũ thu hồi thú nguyên lực, nhìn thấy Courson thì đau lòng không thôi, không để ý trên người Courson ướt sũng mà kích động ôm Courson, cằm cọ cọ trên đầu sói của Courson, “Thật sự có tác dụng rồi! Courson, thú nguyên lực của anh được cứu rồi!”.
Thật ra Courson đã cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, vươn tay siết chặt Đường Vũ, lực đạo to lớn thậm chí làm cho Đường Vũ cảm thấy hơi đau, theo xúc cảm ướt át truyền đến từ trên vai làm cho Đường Vũ ngây ra một lúc, trung úy sói dù đối mặt trùng vương vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ mà lúc này hình như đang khóc?
Nhưng cảnh tượng hiền hòa hiếm có không duy trì lâu lắm, đột nhiên cả người Courson run rẩy kịch liệt kịch, trong cổ họng không khống chế được phát ra tiếng “ô ô”, thù nguyên lực cường đại bùng nổ bên ngoài thân thể hất bay Đường Vũ ra!
Hú uuu——!