Luân Đạo Phu theo sát đi ra thấy thế thì cười đi qua, “Như thế nào, Austin của chúng ta cũng sẽ có lúc thở dài ư?”.
Austin trừng mắt nhìn Luân Đạo Phu, không nói gì xoay người đi khỏi, kết quả bị Luân Đạo Phu một phen kéo tới trong lòng, khẽ trêu đùa, “Đừng như vậy mà, chúng ta đã đính hôn rồi, giống cái xinh đẹp như vậy tôi nằm mơ đều muốn không đến, lại sẽ trở thành bầu bạn tương lai của tôi đó!”. Nói xong hung hăng nhéo một phen trên mông của Austin.
“Cút! Cha tôi mắt mù mới nhìn trúng anh! Ares tốt hơn anh nhiều lắm!”. Austin giãy dụa suy nghĩ muốn rời khỏi ôm ấp của Luân Đạo Phu, miệng nhỏ giọng kháng nghị sợ kinh động tới cha mình.
Lời nói của Austin làm cho trong mắt Luân Đạo Phu xẹt qua tức giận. Thoáng dùng sức liền làm cho Austin hoàn toàn kề sát chính mình, “Ares đã có bầu bạn khế ước, thậm chí bầu bạn khế ước của gã ta đã mang thai, hơn nữa lấy trạng thái thù địch của cha cậu và tướng quân Hardman thì Ares sẽ cưới cậu sao? Nằm mơ đi!”.
“Cho dù tôi không lấy Ares làm chồng thì cũng sẽ không gả cho anh! Buông tay!”. Austin liều mạng muốn giãy khỏi đối phương, tiếc rằng chênh lệch sức lực giữa giống cái và giống đực thật sự quá lớn.
Cho tới khi tướng quân Luke đi ra từ thư phòng thì hai người mới “cuống quít” tách ra, đổi lấy tươi cười vui mừng của tướng quân Luke, nói với đứa con giống cái của mình, “Trước đây con còn không bằng lòng, giờ không phải cảm tình không tồi với Luân Đạo Phu sao, ở chung cho tốt đi, Luân Đạo Phu là người thừa kế mà cha lựa chọn, về sau thế giới cha đoạt được còn không phải đều là của các con sao!”. Nói xong vỗ vỗ bả vai Austin rồi đi khỏi.
Austin nhân cơ hội đuổi kịp cha và đi khỏi cùng nhau, để lại Luân Đạo Phu một người đứng ở hành lang nhìn theo bọn họ, tươi cười càng kỳ quái, cho tới khi cha con Luke hoàn toàn biến mất ở tầm mắt gã thì mới kết nối quang não, “Simon, tình huống của Trà Trà như thế nào? Khi nào thì sinh……”.
Sau khi Simon cắt đứt thông đạo liên lạc đặc biệt của quang não thì cả người thả lỏng rất nhiều, đi tới cạnh cửa nhìn thấy người hầu giống cái và đứa nhỏ gấu trắng nhỏ đáng yêu trong phòng khách cùng nhau làm món ngon cho Đường Vũ, bụng của Đường Vũ đã là trạng thái khủng bố, tùy thời đều giống như là muốn nổ tung, mỗi ngày Đường Vũ chỉ có thể dưới sự trợ giúp của Anne đi tới cái ghế đặc chế trong phòng khách ngồi giết thời gian.
Hiện tại Đường Vũ đã gần kề kì sinh sản, hiện tại cậu hoàn toàn không dám đi ra ngoài, mỗi ngày đều ở tại 1 chỗ. Nhìn thấy hỗ động trong phòng khách thì Simon lộ ra ánh mắt nhớ nhung và đau khổ, nếu bọn họ còn sống, con của bọn họ có phải cũng tới tuổi kết hôn sinh con rồi hay không?”.
“Anh Vũ ơi! Nhìn nà! Đây là bánh chẻo em bao nà!”. Gấu trắng nhỏ giơ lên cái bánh chẻo nhân thịt gần như mún bục ra tới trước mặt Đường Vũ, hưng phấn cầu khen ngợi.
Đường Vũ cố ý lộ ra vẻ kinh hỉ, cầm cái bánh chẻo mà gấu trắng nhỏ bao, “Gabi rất giỏi nha, đáng khen đáng khen ghê, bé giỏi quá!”. Nói xong làm bộ như xem không hiểu ánh mắt chờ mong của gấu trắng nhỏ, để bánh chẻo qua 1 bên.
Gấu trắng nhỏ Gabi tủi thân chỉ vào gò má trên mặt mình, kiễng mủi chân dùng sức sáp qua chỗ Đường Vũ, “Anh Vũ ơi, bên này, bên này nà!”.
“Cái gì? Bên kia làm sao vậy?”. Đường Vũ tiếp tục làm bộ không hiểu ý của gấu trắng nhỏ, Anne đứng bên cạnh nhìn thấy hành vi mất mặt của con mình thì không biết nói cái gì cho phải, tuy rằng con nhà anh hay ồn ào, nhưng chưa từng bám dính giống cái khác như vậy, còn xin xỏ hôn hôn nữa!
“Anh Vũ đã nói qua, Gabi bao được bánh chẻo thì phải hôn nhẹ!”. Gấu trắng nhỏ Gabi cho rằng Đường Vũ thật sự đã quên nên tức giận tới nhất thời không khống chế được, cái lổ tai gấu màu trắng tròn tròn xuất hiện trên đỉnh đầu, run lên run lên, hơi hơi nhúc nhích.
“Gabi!. Anne cố ý lộ ra vẻ mặt mất hứng, “Cái lổ tai của con sao lại không khống chế tốt nữa rồi hử? Con đều đã lớn rồi!”.
Gấu trắng nhỏ Gabi so với bị mama phê bình, hơn nữa Đường Vũ lại giống như làm sao cũng không hiểu được ý của bé, dưới tình thế cấp bách càng không khống chế tốt thú nguyên lực, cả người rõ ràng trực tiếp thú hóa thành một đầu gấu nhỏ lông xù màu trắng, tủi thân ngồi dưới đất nhìn Đường Vũ và mama, con mắt tròn đen bóng tựa hồ tùy thời đều sẽ chảy nước mắt ra, thấy vậy Đường Vũ rốt cuộc không giả vờ được nữa, vội vàng buông vỏ bánh chẻo, rửa tay lau khô, vẫy vẫy tay với gấu trắng nhỏ, “Lại đây nào,anh Vũ hôn nhẹ nào”.
Gấu trắng nhỏ nháy mắt khôi phục sức sống, vui vẻ nhào tới, còn săn sóc tránh đi bụng của Đường Vũ, bò lên trên cái ghế ôm chặt lấy cổ của Đường Vũ, “Gabi muốn hôn hôn!”
Đối mặt gấu trắng nhỏ như vậy thì tâm của Đường Vũ đều muốn tan ra, không biết con của cậu sau này có thể đáng yêu giống Gabi hay không, đối với yêu cầu của gấu trắng nhỏ thì cậu không có lại trêu chọc nó, thành thật lưu loát hạ xuống một cái hôn thật sâu lên trên mặt đầy lông của gấu trắng nhỏ, hôn tới gấu trắng nhỏ vui cực luôn, trực tiếp buông tay nhảy từ trên ghế xuống mặt đất, thấy thế Anne vừa tức giận vừa tức cười, đứa con ngốc nhà anh sao lại ngốc như thế, về sau theo đuổi giống cái như thế nào đây!
Thật ra cũng không cần Anne lo lắng, con gấu trắng nhỏ này còn tuổi nhỏ đã học được tuyệt chiêu được voi đòi tiên mà hùng tộc thú nhân sở trường nhất, nhanh chóng đứng lên một lần nữa đi tới bên người Đường Vũ, ôm cổ của Đường Vũ rồi cọ cọ, “Anh Vũ ơi, sau này anh làm bầu bạn khế ước của Gabi được không?”.
“Xì ——”. Bánh chẻo Anne cầm trong tay trực tiếp bị bóp nát, gân xanh trên trán ứa ra, “Gabi! Lời này con học từ ai hả!”.
“Cần gì học từ ai ạ”, Gabi lộ ra vẻ mặt đắc ý, phất phất tay với mama của mình, “Con tự học đó!”.
“Con lăn tới đây cho mama!”. Hình tượng mẹ hiền của Anne sụp đổ, cầm chày cán bánh liền đuổi theo đánh gấu nhỏ lông trắng, “Con đã lớn như vậy rồi mà ngay cả thú hình đều không khống chế tốt, lại đi học cách theo đuổi giống cái!A?! Con đừng chạy! Đứng lại cho mama!”.
Gấu trắng nhỏ rất nhanh nhẹn, nhảy lên nhảy xuống tránh né mama nhà mình “đuổi giết”, còn thường thường quay đầu lại le lưỡi nhát ma. Đường Vũ xem như đã sớm hiểu ra khi tình cờ gặp cặp mẹ con này, dáng người nhanh nhẹn của con gấu nhỏ kia từ đâu mà đến, trong khoảng thời gian này cậu đã nhìn vô số lần loại truy đuổi này, càng thần kỳ chính là hai người còn không làm lộn xộn bài trí trong nhà, cậu cũng sẽ kệ 2 người, vẫn lẳng lặng bao bánh chẻo như cũ, trong lòng tràn đầy chờ mong đối các con và nhớ nhung 3 bầu bạn thú nhân.
“A ——!”. Đột nhiên bụng truyền tới đau đớn kịch liệt, tay Đường Vũ run lên, bánh chẻo bao được một nửa trực tiếp rơi xuống trên mặt đất, cả người tựa vào ghế đau tới không nói nên lời.
Thượng tá Simon vẫn theo dõi Đường Vũ lập tức từ thư phòng chạy tới đó, mẹ con gấu trắng nhỏ cũng ngừng làm ầm ĩ, lo lắng chạy tới bên người Đường Vũ, gấu trắng nhỏ sợ hãi bắt lấy cánh tay của mama, “Anh Vũ không sao chứ?!”.
Dù sao Anne từng có kinh nghiệm 1 lần sinh con, vỗ nhẹ bả vai của con mình, “Không sao, hẳn là anh Vũ của con phải sinh tiểu bảo bảo”. Nói xong lấy 1 cái khăn tay sạch sẽ nhét vào trong miệng của Đường Vũ, đề phòng Đường Vũ bởi vì đau đớn kịch liệt mà cắn trúng đầu lưỡi, cắn nát hàm răng.
Simon cũng chạy nhanh ôm lấy Đường Vũ phóng tới chiếc xe dưới lầu, đoàn người khẩn trương đưa Đường Vũ đi bệnh viện.
“Nhìn bụng của cậu lớn như vậy, đoán chừng thai này sẽ rất khó sinh, cố gắng lên!”. Anne liên tục giúp lau đi mồ hôi lạnh trên trán của Đường Vũ, làn da bụng của Đường Vũ bị kéo căng tới rất mỏng, phía dưới làn da liên tục có máy thai rõ rệt, mà hạ thân của Đường Vũ ướt sũng một mảnh, nước ối đã bể rồi.
Thật ra còn 3 ngày nữa mới là ngày dự sinh của Đường Vũ, không biết có phải do mang 3 bào thai hay không mà thời gian nước ối bể sớm hơn rất nhiều, điều này làm cho Simon có chút trở tay không kịp, càng không xong chính là bác sĩ riêng của Đường Vũ cư nhiên không ở bệnh viện! Điều này làm cho Simon càng thêm buồn bực, mấy ngày nay chính là ngày dự sinh của Đường Vũ, gã ta cư nhiên còn chạy loạn!
Trong ánh mắt khó hiểu và lên án của nhân viên y tế ở bệnh viện và Anne thì Simon không có biện pháp tiếp tục kiên trì, chỉ có thể để bác sĩ khác đỡ đẻ cho Đường Vũ, sau khi Đường Vũ đi vào phòng sinh thì Simon lập tức liên lạc người của chính mình, nhưng quỷ dị chính là những người này cũng không liên lạc được!
Lúc còn ở địa cầu Đường Vũ chợt nghe nói qua nếu chia đau đớn làm 12 cấp, muỗi đốt là đau đớn cấp 1, như vậy sinh con chính là cấp 12 đau đớn cao nhất, mà cậu là 1 người đàn ông, lúc trước cũng chỉ là đồng tình với phụ nữ, hiện giờ chính mình đã trải qua đau đớn như vậy, cậu nhịn vài lần, rốt cục vẫn là giống phụ nữ địa cầu nhịn không được mắng to, “Tiện hùng! Thối lão hổ! Bạch nhãn lang!* Lúc trước 3 người hứa hẹn thật là tốt cho lắm! Hiện tại đều chạy đi chết ở đâu rồi! Ô! Mịa nó! Ông đây không sinh! Đau quá!”.
Đột nhiên 1 bàn tay lạnh lẽo quen thuộc cầm lấy tay của mình, Đường Vũ bị đau tới mơ mơ màng màng, không biết có phải sinh ra ảo giác hay không, cậu giống như thấy được mặt của Ares?
“Ô ô!”. Đường Vũ gần như bị đau đớn kịch liệt liên tục tra tấn tới thần kinh gần như hỏng mất, trong mơ hồ hình như nhìn thấy người quen thuộc, thời gian gần đây trong lòng cậu khủng hoảng, bởi vì mang thai mà mất đi lực lượng bảo vệ của chính mình, thời kì mấu chốt lại rời khỏi bầu bạn chính mình tin cậy tới địa phương xa lạ, cố gắng làm cho chính mình kiên cường nhưng rốt cuộc cậu không thể nhẫn nại, gắt gao giữ chặt tay của “Ares” khóc lớn lên.
Đối với Đường Vũ yếu ớt như vậy thì Ares gấp đến độ không biết làm sao bây giờ, mỗi một giọt nước mắt đều giống như cứa vào trong lòng của anh, khuôn mặt than tuấn tú lộ ra vẻ lo lắng hiếm có, làm giống cái y tá bên cạnh tim đập nhanh lên, thú nhân này tức giận vẫn rất đẹp trai nha! Hơn nữa bọn họ đã có con rồi, thật làm cho người ta hâm mộ!
Đường Vũ cảm thấy hoa cúc của chính mình càng ngày càng đau, cảm giác nặng nề giống như táo bón mấy chục ngày, đại não của cậu một mảnh hỗn loạn, thậm chí ngay cả Thái Cực bát quái đồ cũng không có cách trợ giúp cậu khôi phục thần trí, chỉ có thể vô ý thức làm theo chỉ thị của bác sĩ, dùng sức hô hấp ——!
Carl giải quyết Simon xong thì sốt ruột vội vàng thay đồ đã khử trùng sạch sẽ đi vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy Đường Vũ cực đau đớn nằm trên bàn phẫu thuật thì con gấu đầu to này nhịn không được quỳ gối bên người Đường Vũ, cả khuôn mặt vùi vào cổ của cậu, cùng gào khóc lớn với cậu, “Không sinh, về sau cũng không sinh! Hu hu! Nhóc con thối này tra tấn em như vậy! Sinh xong thì sau này anh dạy dỗ bọn nó giùm em! Oa ô ô!”.
Con gấu tồ này gào khóc tới nỗi làm cho nhóm bác sĩ đau đầu, nhưng nghĩ tới thân phận của đối phương nên một đám lại không dám nói thêm cái gì, nhưng thật ra tiếng khóc khó nghe này kéo lại thần trí của Đường Vũ, “Carl, Carl? Thật là anh sao? Em không phải đang nằm mơ chứ?”.
Carl gắt gao cầm tay phải của Đường Vũ nghe được câu hỏi đứt quãng của Đường Vũ thì vội gật đầu liên tục, “Là anh! Là anh! Ô ô, tiểu Vũ, anh tới rồi! Ô ô!”.
“Đừng cản trở!”. Courson rốt cục cũng kịp thời xử lý sạch sẽ con chuột phiền toái này, kịp thời chạy lại đây, liền nhìn thấy con gấu to đầu kia cư nhiên ôm Đường Vũ, vội vàng túm đối phương qua 1 bên, cũng không ngẫm lại tiểu Vũ đang vội việc gì, có muốn ôn chuyện gì thì chờ tiểu Vũ vội xong thì nói sau cũng còn kịp mà!
Không có ma âm xuyên não của con gấu bự, cũng không biết có phải 3 bầu bạn thú nhân đã tới cho Đường Vũ dũng khí hay không mà đứa bé thứ nhất rốt cục dưới sự chờ đợi của mọi người lộ ra đầu nhỏ 1 chút!
*bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.