• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến hạm tiếp tế chiến khu số 3 thoạt nhìn không có gì khác bình thường, ngoại trừ Courson, Carl và Ares sắc mặt nặng nề đầy tâm sự  tập trung ở ngoài phòng ngủ mà Đường Vũ mất tích, những người khác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Courson nhìn đi nhìn lại băng ghi hình, phòng ngủ của Đường Vũ cũng bị Courson vì lo lắng mà lừa cậu gắn camera. Khi bọn họ phát hiện Carl hôn mê, Đường Vũ mất tích, không ai ngờ cư nhiên là thượng tá Simon từng là quan chỉ huy đứng đầu chiến khu số 3 làm chuyện này!

Ánh mắt Carl đỏ đậm trừng mắt nhìn Simon trong băng ghi hình, cả người thoạt nhìn hình như tùy thời sẽ bùng nổ, Đường Vũ cư nhiên bị người bắt đi dưới mí mắt của anh!

“Bobby Tun An Lieting”. Giọng của Ares lộ ra rét lạnh, mắt xanh xinh đẹp càng thêm lạnh như băng so với bình thường.

Courson nghe vậy nhíu mày, hành vi Simon dùng thuốc làm Carl và Đường Vũ hôn mê rất rõ ràng, thủ đoạn giống nhau như đúc với đám nằm vùng kia, nhưng cụ thể dùng thuốc gì thì anh  tạm thời chưa nghĩ ra, “Cư nhiên là thuốc này, xem ra thượng tá Simon quả nhiên làm việc cho Luke!”. Thuốc này là tướng quân Luke khống chế sở nghiên cứu khoa học nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc mới nhất này, có thể làm cho người ta nhanh chóng hôn mê nhưng sẽ không tạo thành thương tổn đối cơ thể người, bởi vì nó nguy hiểm cho nên còn chưa được phê duyệt và đưa vào sử dụng chữa bệnh.

“Nếu Simon là người của Luke thì ông ta có rất nhiều cơ hội bắt tiểu Vũ đi, sau khi bị vạch trần cũng có thể giết tôi, vì sao ông ta chỉ dùng thuốc làm tôi hôn mê?”. Carl giống như là trong nháy mắt trưởng thành rất nhiều.

“Tôi nghĩ hẳn là may mắn ở bên người tiểu Vũ chính là cậu mà không phải Ares, gia tộc Quentin không liên quan tới tranh đấu quyền lực gì, giết cậu không có lợi gì, chỉ biết hoàn toàn chọc giận gia tộc Quentin”. Courson đoán.

“Ông ta bắt cóc tiểu Vũ, thương tổn bé gấu nhà tôi, cũng đã chọc giận nhà của tôi!”. Carl phẫn nộ nói.

Những lời này thật cũng nhắc nhở Courson, “Có lẽ Simon cũng không định thương tổn tiểu Vũ, cũng không định giao tiểu Vũ cho Luke đâu?”. Anh vừa nói lời này ra thì ngay cả chính anh đều nghi ngờ, cái này có lợi gì cho Simon?

“Ares, cậu trực tiếp tìm tướng quân Hardman lấy tất cả tư liệu tỉ mỉ về Simon!”. Courson vội vàng căn dặn, có lẽ kiểm tra cuộc đời của Simon có thể tìm được nguyên nhân! Nếu đi con đường chính quy tìm đọc tư liệu bí mật của 1 sĩ quan thượng tá cao cấp đoán chừng phải mất rất nhiều thời gian, nhưng nếu là Ares trực tiếp đi nhờ tướng quân Hardman, tướng quân vì cháu nội của chính mình cũng sẽ nhanh mở  đường tắt ra, không thể không nói có quan hệ sẽ dễ làm việc hơn.

Không khí bên Courson khẩn trương mà Đường Vũ căn bản lại không giống 1 người bị bắt cóc, lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn tiểu thú nhân bị mẹ dạy dỗ, không biết có phải do chính mình mang thai hay không mà Đường Vũ càng thích trẻ con hơn so với trước kia.

Tiểu thú nhân chạy trốn ở chỗ nơi nơi là dựng phu, đây là hành vi cực nguy hiểm, nếu thật sự đụng vào 1 dựng phu thì thật có thể 1 xác 2 mạng, tuyệt đối không thể bởi vì đối phương vẫn là đứa bé liền nuông chiều, cho nên Đường Vũ không có nói đỡ cho bé con kia, nhưng sau khi chờ tiểu thú nhân tủi thân xoay người xin lỗi thì cậu nhịn không được kéo nó tới bên người, lấy ra khăn tay lau nước mắt và nước mũi cho nó.

“Thật sự là xấu hổ ghê! Nhóc gấu nhà tôi rất nghịch ngợm!”. Giống cái thoạt nhìn tuổi cũng không lớn hơi xấu hổ giải thích, đối phương thoạt nhìn khoảng 25, 26 tuổi, mặc rất giản dị, bất quá mặc như vậy tại tinh cầu này rất bình thường, xem ra nơi này thật sự rất nghèo khó.

“Tôi không sao, bé con cũng đã bị dạy dỗ”. Đường Vũ cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía tiểu thú nhân, “Cháu là hùng tộc thú nhân?”.

Tiểu thú nhân theo bản năng thích mùi phát ra từ Đường Vũ, nó cũng bị hành vi vừa rồi của chính mình dọa tới, bất quá thấy giống cái có mùi rất thoải mái không bị gì thì tiểu thú nhân chậm rãi khôi phục gan dạ, theo bản năng cọ trên người Đường Vũ, nghe được câu hỏi của Đường Vũ thì gật gật đầu khẳng định, ” Gabi là gấu trắng, anh trai không sao chứ? Gabi biết sai rồi……”.

“Phải kêu chú chứ, Gabi biết sửa sai là tốt rồi”. Đường Vũ lau sạch mặt của gấu trắng nhỏ, đứng dậy chuẩn bị tiếp tục ra bên ngoài vòng vo, tuy rằng cậu hoàn toàn không có nắm chắc chính mình có thể thuận lợi chạy trốn nhưng thử xem cũng tốt, nói không chừng có người có thể giúp mình thoát khỏi ma trảo của Simon.

“Anh trai, anh muốn đi đâu?”. Gấu trắng nhỏ thấy Đường Vũ muốn đi khỏi thì  bịn rịn túm quần áo của đối phương. Mẹ của Gabi vội vàng túm đứa con lại, cười cười xin lỗi Đường Vũ, sau đó khẽ nói với Gabi, “Anh trai có việc phải đi, con đừng tùy hứng, phải ngoan nhé, bằng không lần sau không bao giờ … mang con đi gặp em trai mình nữa!”.

Đường Vũ sờ sờ đầu của gấu trắng nhỏ, chậm rãi tiếp tục di chuyển tới cổng lớn của bệnh viện.

“Muốn đi đâu? Cũng không nói một tiếng cho tôi biết sao?”. Thượng tá Simon đột nhiên xuất hiện ở phía sau Đường Vũ, thản nhiên hỏi.

Đường Vũ sửng sốt, từ bỏ việc chính mình chạy trốn gần như không có tỷ lệ thành công, dù sao đã tới tinh cầu có vị trí cố định rồi, đi vào không gian cũng không sợ, tạm thời xem đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì.

“Cậu đã chạy tới bên này thì đi cùng nhau thôi, tôi vốn định mang cậu xuất viện, bọn nhỏ rất khỏe mạnh, ước chừng chưa tới 2 tháng nữa sẽ chào đời, tôi mang cậu đi tới chỗ ở tạm trong lúc ở đây”. Simon nửa bắt buộc nửa  kéo Đường Vũ, cẩn thận duy trì mức độ sẽ không tổn thương tới đối phương, cũng may mắn Đường Vũ không có làm liều, “Không cần muốn xin người khác giúp đỡ, nếu không tôi chỉ có thể giết người bịt miệng!”. Trong giọng nói lộ ra sự kiên định và máu lạnh, chỉ sợ đây mới là bộ dáng chân chính của thượng tá Simon cả đời cầm binh.

Đường Vũ nhịn rồi lại nhịn, hết thảy đợi tới lúc cậu khôi phục lực lượng sau khi sinh 3 đứa con ra!

Chờ ở cửa bệnh viện cư nhiên là 1 chiếc xe không thể biến hình thành cơ giáp lơ lửng, tuy rằng thoạt nhìn rất đẹp nhưng đối với chủ tinh thú nhân mà nói đã bị đào thải, thượng tá Simon hình như rất am hiểu điều khiển thứ lạc hậu cổ xưa này, giống như cũng thật quen thuộc đường phố nơi này, xe chạy cũng không nhanh, Đường Vũ nhìn cảnh tượng bên ngoài thì trong nháy mắt thật nghĩ rằng đã trở lại địa cầu.

Tình huống xanh hoá của nơi này cũng không tốt lắm, tuy rằng nhà cửa không cao nhưng rất dày đặc, chiếm dụng hàng loạt đất đai, bởi vì cây cối rất thưa thớt, hơn nữa hệ thống quản lý thành phố lạc hậu, không khí nơi này cũng không phải thật trong lành, hoàn cảnh sống ở nơi này kém hơn nhiều so với chủ tinh.

“Có phải rất nghèo khổ hay không?”. Xe chạy thật lâu Simon mới nói chuyện, “Nơi này lạc hậu gần 200 năm khoa học kỹ thuật so với chủ tinh, bởi vì chỗ xa xôi, chung quanh cũng không có tài nguyên có thể khai phá sử dụng, tinh cầu này dần dần bị lãng quên. Người có chút năng lực đều đi khỏi, người ở lại ngay cả du hành tinh tế cũng không có đủ tiền trả.

“Vì sao ông mang tôi tới nơi này?”. Đường Vũ nhìn ngoài của sổ xe không có quay đầu lại.

“Bởi vì lạc hậu, mọi người ở nơi này gần như chưa cùng chủ tinh liên lạc tín hiệu thông tin, hết thảy tự cung tự cấp, tuy rằng hơi nghèo khó nhưng cuộc sống cũng thật vui vẻ”. Simon nhếch miệng, “Cho nên nơi này không có ai nhận ra cậu”.

Đường Vũ chẳng ừ hử gì hết, cậu cũng không định dựa vào người khác thoát khỏi nguy hiểm. Xe chạy hơn nửa giờ mới tới chỗ mục đích, 1 tiểu khu nửa mới nửa cũ xuất hiện ở trước mặt hai người, Đường Vũ bụng to được Simon đỡ xuống, không ít người tò mò vây quanh lại đây, hình như bọn họ đều quen Simon, còn chào hỏi với Simon.

” Simon, cậu ta chính là đứa con giống cái công tác dài hạn ở tinh hạm của ông à? Giỏi quá nha, cư nhiên mang thai, cậu ta thoạt nhìn cũng không lớn nha, bầu bạn của cậu ta khẳng định rất yêu cậu ta”. Một giống cái khá lớn tuổi chào hỏi với Simon, hâm mộ nhìn Đường Vũ, “Đứa con giống cái của tôi đều hơn 30 tuổi, còn không có một chút động tĩnh, thật sự là gấp chết tôi”.

“Trở lại tinh cầu là tốt rồi, tuy rằng kỹ thuật chỗ chúng ta không bằng chủ tinh, nhưng mang thai còn an toàn hơn so với trên chiến hạm tinh tế trôi nổi bất định”. Lại 1 giống đực có vẻ rất quen thuộc với Simon cười đi qua, nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ thì Simon đã sắp xếp 1 vai diễn cho Đường Vũ.

Đường Vũ vẫn lẳng lặng không nói gì như cũ, những người này căn bản không giúp cậu được, xin giúp đỡ cũng vô dụng. Simon rất hài lòng Đường Vũ thành thật nghe lời, tùy tiện ứng phó vài câu liền mang theo Đường Vũ trở về nhà, sau khi vào nhà Simon mới ném một phần tư liệu cho Đường Vũ, “Đây là thân phận hiện tại của cậu, không cần vọng tưởng chạy trốn, chỉ cần cậu thành thành thật thật tới lúc sinh con thì tôi sẽ không thương tổn cậu và con của cậu, tới lúc đó còn có thể thả cậu và con cậu đi!”.

Cầm lấy tư liệu nhìn nhìn, Đường Vũ không rõ rốt cuộc mục đích của Simon là gì, mạo hiểm lớn như vậy, đắc tội phần đông thế lực, liền chỉ vì giúp cậu tìm một chỗ sinh con sao?

Trên tư liệu là giới thiệu vắn tắt thân phận của Đường Vũ, đứa con giống cái duy nhất của lính đánh thuê Simon, công tác ở chiến hạm tinh tế dân dụng, gả cho giống đực thú nhân công tác trên cùng chiến hạm, bởi vì mang thai mà rời khỏi chiến hạm, nhưng thu nhập của 2 vợ chồng cũng không cao, không có tiền thuê 1 chiến hạm cỡ nhỏ quay về tinh cầu bọn họ sống nên cũng đành chờ Simon đón tới đây, sau khi chờ thai nhi ổn định một ít sẽ quay về “nhà” của Simon chờ sinh con.

Tư liệu đều không phải là không chê vào đâu được, nhưng đã cũng đủ ứng phó hàng xóm chung quanh, hơn nữa Simon hình như kinh doanh nhiều năm tại tinh cầu này, người chung quanh đối với xuất hiện của bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ.

Sau khi ở tạm ở chỗ này thì mỗi ngày Simon đều cực bận rộn, lại vẫn sắp xếp 1 giống cái người hầu cho Đường Vũ, cực trùng hợp người hầu kia lại chính là mẹ của gấu trắng nhỏ trước đó suýt đụng vào Đường Vũ.

Mẹ của gấu trắng nhỏ Anne bưng tới một mâm bánh nướng ngon lành, mặt trên phối hợp thịt và rau, mới vừa lấy ra khỏi lò nướng, còn bốc hơi nóng, “Nhanh tới nếm thử chút đi, đây là bánh nướng nhân thịt tôi mới nướng xong, cái này có nhiều nguyên liệu, làm ra khẳng định ăn rất ngon”.

Gấu trắng nhỏ bên cạnh chảy nước miếng lén nhìn qua, bé đã lâu không được ăn bánh nướng nhân thịt của mẹ làm, rất muốn ăn nha. Bởi vì Đường Vũ rất thích gấu trắng nhỏ, bé con này cũng rất sẵn lòng bám dính Đường Vũ, Anne đành phải thường xuyên mang gấu trắng nhỏ tham ăn thích gây chuyện nhà mình tới đây để Đường Vũ giết thời gian.

“Lại đây ăn đi, cẩn thận nóng”. Đường Vũ cắt cái bánh nướng để lên trên cái đĩa, ngoắc gấu trắng nhỏ, đối phương không để ý ngăn cản của mẹ mình, sung sướng nhào tới đây, làm cho Đường Vũ nhớ tới gấu bự nhà cậu, gần một tháng không gặp anh ấy rồi, cũng không biết sau khi mình mất tích thì tình huống của bọn Carl như thế nào.

Trong lúc này Simon đều không có một chút động tĩnh, cũng không có thương tổn cậu, mỗi ngày đều cung cấp đồ ăn tốt nhất và kiểm tra định kỳ. Bác sĩ phụ trách kiểm tra hẳn là người của Simon, nếu không nhìn thấy Đường Vũ mang 3 thai thì không có khả năng bình tĩnh như vậy, còn có một tháng nữa!  Nhịn một tháng nữa!

Nơi tinh tế xa xôi, tướng quân Luke và đứa con giống cái Austin của ông, và sĩ quan phụ tá Luân Đạo Phu mà ông coi trọng nhất đang ngồi ở trong thư phòng, Luke thoạt nhìn già đi rất nhiều, “Có tin tức của tên phản bội Simon kia không?”. Luân Đạo Phu lắc đầu, “Còn đang cố gắng tìm kiếm”.

“Năm đó nếu không có ta thì gã đã sớm chết rồi! Ta cứu gã, gã cư nhiên tới thời khắc mấu chốt phản bội ta! Tiếp tục tìm! Thời gian không còn nhiều lắm! Chờ Đường Vũ sinh con xong thì tất cả đã muộn!”. Luke gắt gao nắm tay vịn của cái ghế, phẫn nộ nói.

Austin thoạt nhìn cũng không có kiêu ngạo như trước, nhìn cha của mình, muốn nói lại thôi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vở kịch nhỏ của Goering (còn nhớ rõ cậu ta là ai không vậy? Đúng, tình địch của Đường Vũ, người thầm mến Carl).

Người trên cơ giáp công cộng không tính nhiều, Goering phát ngốc, đột nhiên kết nối với quang não của anh họ Erin, “Em là Goering nà, anh, anh chưa có có số quang não mới của em hả, là 6753674, anh nhớ kỹ chưa? 6753674!”. Sau đó đọc từng số từng số ra.

Hoàng kim sư tử Erin nghi hoặc nhìn nhìn quang não, “Số quang não mới là anh chọn giúp em, đầu óc của em không sao chứ, đừng đi ra ngoài chạy loạn, nhanh về nhà đi!”. Nói xong liền đóng quang não.

Goering bĩu môi tắt quang não, khóe mắt lại lén nhìn thú nhân xa lạ bên cạnh, mặt đỏ hồng sau đó xoay người tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, đồng thời càng không ngừng nhìn quang não của chính mình, mắt lộ ra vẻ chờ mong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK