Tốc độ Mặc Huyền tăng vọt, Thiên Dưỡng đạo nhân lại một lần nữa thi triển Kim Quang Giáp, hóa thân thành cự nhân mặc khải giáp kim sắc.
Lúc này có thời gian chuẩn bị, Kim Quang Giáp vững chắc, Thiên Dưỡng đạo nhân tin tưởng mười phần, thấy Mặc Huyền há miệng cắn xuống, tựa hồ đoán được hình ảnh hàm răng của Mặc Huyền bay ra.
Thú tính của Mặc Huyền phá ra, tốc độ toàn thân, lực lượng, pháp lực đều theo đó tăng vọt, hàm răng bén nhọn hung hăng đâm vào trong kim sắc khải giáp, một phát cắn nát.
Quang Giáp nghiền nát, Thiên Dưỡng đạo nhân kinh ngạc vô cùng, không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một trận đau đớn đánh úp đến, lập tức mất đi ý thức.
Mặc Huyền cắn thi thể Thiên Dưỡng đạo nhân, xác nhận khí tức biến mất mới lắc lắc cái đầu, tuỳ tiện ném Thiên Dưỡng đạo nhân qua một bên.
Thú tính trong huyết mạch lui đi, Mặc Huyền chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, miệng vết thương khắp nơi đều đau, có chút sợ hãi, thú tính thức tỉnh từ trong huyết mạch chính là con dao hai lưỡi, giết người lại đả thương mình.
Mất đi lý trí, liền biến thành hung thú chỉ biết hành động liều lĩnh, đây là điều Mặc Huyền không thể chấp nhận được, lần này cũng coi như tự nhắc nhở bản thân, về sau phải tập trung tu luyện tinh thần, không thể để thú tính khống chế.
"Tu sĩ Nhân loại quả nhiên âm hiểm giả dối, thủ đoạn rất nhiều, về sau vẫn phải cẩn thận mới được." Mặc Huyền thầm cảm thán.
Chu Khai Định thấy Mặc Huyền đã giết chết Thiên Dưỡng đạo nhân, lúc này mới từ xa chạy tới, vội vàng lấy ra đan dược chữa thương đưa cho Mặc Huyền.
Mặc Huyền há miệng nuốt cả đan dược và bình ngọc xuống, truyền âm cho Chu Khai Định: "Còn lại ngươi tự mình xử lý.”
Nói xong, thân rắn lắc lư thu nhỏ lại, phi thân tiến vào trong tay áo Chu Khai Định, ngủ say.
Chu Khai Định nghe vậy, há miệng muốn nói cảm ơn, lại không nói được cái gì, dù sao Mặc Huyền đã cứu hắn mấy lần, mà hắn hoàn toàn không báo đáp được gì cả.
Trong lòng chua xót, hận tu vi của mình quá thấp, rất nhiều lúc không chỉ không giúp được gì, còn liên lụy đến Mặc Huyền.
"Ai~"
Thấp giọng thở dài một câu, Chu Khai Định không nghĩ nhiều nữa, chỉ là quyết tâm trong lòng lại nặng thêm vài phần.
Sờ soạng thi thể Thiên Dưỡng đạo nhân một lần, Chu Khai Định có chút buồn bực, trong lòng muốn hộc máu, Thiên Dưỡng đạo nhân ngoại trừ một ít linh thạch, những pháp khí bùa chú đan dược khác đều không có, lần này lỗ nặng rồi.
“Thật là một tên điên!”
Chu Khai Định lại mắng một câu, nếu không phải đầu óc người này có vấn đề, làm sao có thể biến thành bộ dáng như bây giờ.
Không chỉ làm cho mình mất mạng, còn làm cho Chu Khai Định cùng Mặc Huyền đều bị thương không nhẹ, quả thực là hại người hại mình.
Cũng may trong túi trữ vật còn có một môn công pháp, tên là Nhiên Pháp bí thuật.
Chu Khai Định đại khái lật xem một lần, xác định đây là nguyên nhân tu vi Thiên Dưỡng đạo nhân tăn vọt chỉ trong nháy mắt.
Lại nhìn bí pháp mấy lần, không khỏi có chút vui vẻ, buồn bực ban đầu xua tan không ít.
Mặc dù môn bí thuật này khiến cơ thể tổn hại không ít, nhưng cũng là một môn bảo mệnh cực tốt, vừa vặn có thể dùng để lấp đầy bảo khố trong nhà, gia tăng nội tình gia tộc.
Chỉ là ngoại trừ môn bí thuật này, công pháp và thuật pháp mà Thiên Dưỡng đạo nhân tu luyện lại hoàn toàn không thấy.
Thiên Dưỡng đạo nhân cường đại có thể thấy rõ, công pháp tu luyện làm cho Chu Khai Định cực kỳ thèm thuồng, kết quả, lật qua lật lại túi trữ vật nhưng hoàn toàn không tìm ra được.
Tặng một tấm Thiêu Đốt phù cho Thiên Dưỡng đạo nhân, Chu Khai Định lại đi tới chỗ Liễu Nhược Mai.
Gom lại đống Yên La Chướng rải rác khắp nơi, tuy rằng pháp khí này bị tổn hại nghiêm trọng, Chu Khai Định cũng không biết chữa trị như thế nào.
Nhưng cũng có thể mang nó đi bán, đổi lại một ít linh thạch.