Mang mấy kiện binh khí trong góc ra, thi triển pháp lực, xử lý sạch sẽ bụi bặm, lúc này mới mang theo trở lại trong cửa hàng.
"Tất cả đều ở đây, cũng chỉ có ở chỗ của ta, nếu đạo hữu đi nơi khác tìm, chưa chắc có thể tìm được đâu.”
Chu Khai Định gật gật đầu, thật đúng là như thế, liền cầm lấy binh khí tinh tế nhấc lên.
Cuối cùng, Chu Khai Định chọn một thanh trường kiếm, đúc bằng Thanh Cương, kiếm dài ba thước, nặng hơn bốn mươi, phẩm chất không tầm thường, nếu không phải không thể rót pháp lực, quả thật chưa chắc đã có thể phân biệt được.
Gần chuôi kiếm có khắc hai chữ "Thương Hải".
"Thương Hải Kiếm."
Chu Khai Định thì thầm, vung thử kiếm, suy nghĩ một chút mới nhìn về phía văn sĩ nói:
"Lấy nó, giá bao nhiêu?”
Văn sĩ thấy Chu Khai Định rất thích thú, ánh mắt hơi lóe lên, ngữ khí chắc chắn nói:
"Đạo hữu, ngươi nhìn xem, kiếm này hàn quang lẫm liệt như vậy, tài liệu tuyệt đối không tầm thường, tay nghề cao siêu, nếu không phải người chế tạo kiếm này không có pháp lực, đây chính là một thanh thượng phẩm pháp khí đấy."
"Ta cũng hao hết tâm tư, trải qua gian nan vô cùng, lúc này mới tìm được một kiện trân phẩm như vậy..."
"Đúng không? Đạo hữu đừng đi, đạo hữu chớ nóng vội, đạo hữu cứ nghe ta nói xong đã.”
"Tuy rằng bảo vật này hiếm có khó tìm, nhưng tấm lòng yêu thương lo lắng hậu bối của đạo hữu khiến tại hạ vô cùng cảm động, hôm nay, để tỏ lòng ái mộ đạo hữu, bảo vật này ta chỉ bán hai viên, không, một viên linh thạch."
Kéo lấy Chu Khai Định có ý muốn cáo từ rời đi, văn sĩ vội vàng đổi giọng, nghĩ thầm: Ta làm ăn thật không dễ dàng gì.
Lúc này Chu Khai Định mới nhìn văn sĩ một chút, cảm thấy thanh kiếm kia thật không tồi, nếu đưa cho Nghiệp nhi, nó chắc chắn sẽ rất thích.
Dù sao làm gì có nam hài tử nào không thích kiếm chứ.
Vì thế hắn lấy một viên linh thạch từ trong túi trữ vật rồi đưa qua. Cầm Thương Hải kiếm vào trong tay, lại xin văn sĩ một vỏ kiếm, lúc này mới thu kiếm vào trong túi trữ vật, rời khỏi cửa hàng.
Chân muỗi nhỏ nhưng cũng là thịt, kiếm tiền mà, không được chê. Văn sĩ mặt ngoài vui vẻ nhưng trong lòng rỉ máu thầm than.
Hôm nay lại kiếm được một khoản, lát lữa không biết nên tìm vị tiên tử nào đây?
Suy nghĩ trong đầu văn sĩ bay tứ tung, bắt đầu vui vẻ quên trời quên đất, đôi mắt lộ ra tia sáng, ánh mắt dần dần trở nên tà dị.
Ra khỏi Bảo Khí Các, Chu Khai Định đi đến nơi bán bùa chú, mua vài tấm bùa chú bổ sung, dù sao ngày mai chuẩn bị rời đi, lộ trình rất xa, lo trước khỏi hoạ.
Trở lại nhà trọ, nghỉ ngơi một đêm.
Sáng hôm sau, Chu Khai Định đứng dậy, đi ra nhà trọ, ra khỏi cửa thành, rời khỏi Thiên Diệp thành.
Mặc Huyền theo thường lệ rụt người trong ống tay áo Chu Khai Định.
Chu Khai Định quay đầu nhìn lại, cảm khái rất nhiều, dừng một chút, nhanh chóng rời đi.
Bôn ba không lâu, phía trước có một vài tu sĩ tụ tập, Chu Khai Định chỉ nhìn lướt qua một chút, vốn không định tò mò, chuẩn bị đổi phương hướng, tránh đi đám người.
"Hử?"
Chu Khai Định bỗng dừng lại, truyền âm Mặc Huyền nói:
"Mặc huynh, đây có phải là thuật pháp do Thiên Dưỡng đạo nhân sử dụng lúc trước hay không?"
Mặc Huyền nghe vậy, cũng chuyển lực chú ý nhìn qua hai người ở giữa trong đám người.
Một người trong đó là thanh niên mặc áo gấm, khuôn mặt tuấn tú, dáng người bất phàm, bảo quang tràn ngập trên người, một cái chuông đồng trên đỉnh đầu to bằng đồng đang xoay tròn, tản mát ra từng đợt gợn sóng bảo vệ toàn thân thanh niên cẩm y ở bên trong.
Mặt mỉm cười, lộ ra vẻ châm chọc, một tay ngưng tụ linh khí tạo thành một bàn tay đánh tới người nọ cách đó không xa, chính là chiêu mà ngày đó Thiên Dưỡng đạo nhân sử dụng để bắt hắn.