"Hô~"
Chu Khai Định thở dài một hơi.
"Rầm rầm!"
Một ngọc phù vỡ vụn rớt ra từ trong tay áo Mạc Hải Uyên.
Chu Khai Định biến sắc.
…
Trường Sinh cốc, Khuyết Ngọc Các.
Lần này Mạc Thành Không đi cùng một vị trưởng lão Trúc Cơ sơ kỳ của tông môn ra ngoài, vốn là vì Dương Cực Chuyển Sinh Đan kia, chỉ là Toàn Kim môn dù sao cũng không bằng trước, loạn trong giặc ngoài.
Toàn bộ tông môn, gia tộc gần như đều dựa vào một mình hắn chống đỡ, cho nên hắn mới đau lòng mà buông tha viên đan dược kéo dài thọ nguyên kia.
Chẳng qua, Mạc Thành Không cũng không trực tiếp rời đi, mà là sau khi đấu giá hội kết thúc tự mình đi tới Trường Sinh cốc bái phỏng.
Nghĩ rằng nếu như có thể mua được viên đan dược kéo dài thọ nguyên khác, cho dù hiệu quả không bằng viên Dương Cực Chuyển Sinh Đan kia, nhưng mục đích chuyến đi này cũng có thể đạt được.
Như vậy thời gian để lại cho mình cùng gia tộc cũng dư dả một chút.
Lúc này, Mạc Thành Không đang ở trong Nhiếp Ngọc Các chờ Trường Sinh Cốc trả lời.
Một nữ tử trên mặt mang theo nước mắt, thần sắc lo lắng, tay cầm một tấm ngọc phù vỡ vụn, vội vàng xông vào.
"Phụ thân, Uyên nhi hắn, hắn xảy ra chuyện."
Ngữ khí nghẹn ngào, nói không thành câu, nữ nhân này chính là mẫu thân của Mạc Hải Uyên, lần này theo Mạc Thành Không cùng đi tới Trường Sinh cốc bái phỏng.
Nghe vậy, Mạc Thành Không phi thân bay lên, cầm ngọc phù vỡ vụn kia vào trong tay, cảm ứng một phen.
“Tốt, lá gan cũng rất lớn!”
"Chỉ là một con kiến hôi Luyện Khí kỳ, dám giết cháu ta."
“Ta muốn toàn tộc của hắn phải chôn cùng!”
Ngọc phù kia tên là Đồng Tâm Ngọc, bình thường đều xuất hiện thành đôi, là vật cầu cứu bảo mệnh, khi bóp nát, có thể truyền địa điểm, vị trí cùng với khí tức trong phạm vi vài dặm đến một khối khác.
Ngọc phù này vô cùng trân quý, bình thường cũng chỉ có đệ tử hạch tâm các thế lực lớn mới có thể nắm giữ, là vật dùng để uy hiếp tu sĩ cấp cao.
Toàn Kim môn dù sao cũng từng là đại tông môn có Kim Đan chân nhân tọa trấn, tuy rằng xuống dốc, nhưng vẫn có chút nội tình.
Mà Mạc Hải Uyên thân là cháu trai Mạc Thành Không yêu thương nhất, cho nên có được bảo vật như vậy cũng không lạ lùng gì.
Lửa giận trong mắt Mạc Thành Không muốn phun ra, khí tức trên người nhanh chóng bộc phát, trong chớp mắt đã bay ra khỏi Khuyết Ngọc Các.
Khi Chu Khai Định nhìn thấy ngọc phù rơi xuống, cũng đã cảm thấy không ổn, một cảm giác bị nhìn trộm mãnh liệt phảng phất quét toàn thân Chu Khai Định một lần.
Làm hắn sởn tóc gáy, trực giác sẽ có đại họa ập tới.
Cỗ bất an mãnh liệt này khiến Chu Khai Định gấp gáp chạy trốn, ngay cả thi thể Mạc Hải Uyên cũng không kịp đi trấn lột.
Chỉ thuận tay cầm phù bảo nhị gia chưa kích hoạt kia, một khắc cũng không dám dừng lại.
Rất nhanh đi tới bên người Mặc Huyền, thu hắn vào trong ống tay áo.
Chu Khai Định lấy tốc độ nhanh nhất trong đời chạy như điên rời đi.
Trong trái tim có một giọng nói đang thúc giục hắn: nhanh lên, nhanh lên, nhanh hơn nữa!
Linh giác đang điên cuồng cảnh cáo, khóe mắt Chu Khai Định kịch liệt co giật, pháp lực trong cơ thể vận chuyển không ngừng, muốn thoát khỏi cảm giác bất an kia.
Nhưng cỗ rình mò sởn tóc gáy kia lại như hình với bóng, không chịu buông tha, phảng phất như lệ quỷ, câu hồn đòi mạng.
Sắc mặt Chu Khai Định biến đổi, tay phải bấm quyết, liên tục điểm mấy điểm trên người, mỗi một lần điểm, khí thế liền tăng lên một phần, tốc độ cũng nhanh hơn một phần.
Lúc ở trong Thiên Diệp thành, khi Mặc Huyền lâm vào ngủ say, Chu Khai Định cũng không nhàn rỗi, tu luyện Nhiên Pháp Bí Thuật thu được từ trong tay Thiên Dưỡng đạo nhân.
Thi triển bí thuật này, tuy thực lực tăng vọt, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Nếu không cần thiết, Chu Khai Định tình nguyện cả đời cũng không cần dùng đến thuật này.
Chỉ là không ngờ tạo hóa trêu người, ngắn ngủn mới hai tháng rưỡi đã phải dùng tới thuật này.