Mạc Hải Uyên làm sao có thể chịu đựng được, nếu hắn đã vội vàng muốn chết, vậy chỉ có thể tiễn hắn một đoạn đường mà thôi.
Vì thế, lúc này mới ra khỏi Thiên Diệp thành, đánh nhau tại đây.
Vẻ trào phúng trên mặt Mạc Hải Uyên càng ngày càng đậm, xuống tay cũng càng ngày càng tàn nhẫn.
Mấy vị tu sĩ vây xem đều không đành lòng, nhưng cũng không có người mở miệng ngăn cản.
Vương Minh thầm chua xót: Chênh lệch vẫn quá lớn, xem ra chỉ còn cách này mà thôi.
Miệng khẽ động, nuốt viên thuốc giấu sẵn dưới lưỡi vào trong bụng.
Dược lực như sóng to gió lớn, nhanh chóng tràn vào tứ chi bách hài, máu điên cuồng lưu chuyển, tim đập nhanh.
Khí thế toàn thân lập tức đề cao gấp mấy lần, râu tóc dựng đứng, toàn thân đỏ như máu.
Hóa thành một tia thiển điện màu đỏ, chỉ chớp mắt đã đến trước người Mạc Hải Uyên.
Một chưởng vỗ về phía trái tim của hắn.
Chưởng lực trực tiếp phá vỡ lớp phòng ngự do chuông đồng ngưng tụ, thuận thế ấn ở trên ngực Mạc Hải Uyên.
Vương Minh mừng rỡ, trên mặt lộ ra ý cười.
Chỉ là trong nháy mắt này, ý cười liền hóa thành kinh ngạc.
Mạc Hải Uyên tức giận vô cùng: Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã chết trong tay tên rác rưởi này.
Trên ngực có một tấm Hộ Tâm Kính vỡ vụn rớt ra,
Thần sắc Mạc Hải Uyên dữ tợn, một tay bóp cổ Vương Minh, nhấc hắn lên: "Lá gan của ngươi thật lớn, dám làm lãng phí một pháp khí bảo mệnh của ta.”
Trong lòng nổi giận, nhưng cũng sợ hãi, nếu không phải có tấm Hộ Tâm Kính này, chỉ sợ, vừa rồi hắn đã chết.
Sắc mặt Vương Minh xám xịt, trái tim cũng trầm xuống.
Viên đan dược này vốn là vật cấm kỵ, thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh, đổi lấy một kích chí mạng.
Bây giờ, hao hết tất cả nhưng vẫn không thể giết chết hắn.
Hô hấp của Vương Minh trở nên dồn dập, dùng một hơi cuối cùng phun ra ngụm máu thẳng lên mặt Mạc Hải Uyên.
Sau đó khí tức tiêu tán, đôi mắt tối dần, ảm đạm không còn ánh sáng.
Mạc Hải Uyên vứt thi thể trong tay qua một bên, ánh mắt đờ đẫn, đưa tay sờ máu tươi trên mặt.
Nhìn vật trên tay, máu đỏ tươi ghê tởm kia phảng phất như đang thầm trào phúng hắn chật vật, bị một nhân vật như con kiến hôi nhục nhã như thế.
Sắc mặt Mạc Hải Uyên dần dần vặn vẹo, lửa giận trong lòng nhanh chóng ngưng tụ, nhìn mấy vị tu sĩ vây xem.
Khóe miệng hơi giật giật, thần sắc dọa người.
Ngưng tụ ra bàn tay bằng linh khí đánh tới đám người.
Chu Khai Định thầm than, lại tai bay vạ gió.
Mấy vị tu sĩ đương nhiên không thể nào trơ mắt chờ chết, mỗi người đều thi triển thủ đoạn, ngăn công kích kia lại.
Trong lòng cảm thấy không ổn, mọi người liếc mắt nhìn nhau, chạy tán loạn ra xung quanh.
Ánh mắt Mạc Hải Uyên lóe lên, không đuổi theo.
Chỉ là lạnh lẽo ra lệnh cho mấy vị tu sĩ Luyện khí kỳ đi theo mình: "Một người cũng không chừa.”
Chu Khai Định chạy như bay, buồn bực không thôi, quả nhiên tò mò sẽ hại chết người.
Nhưng dưới tình huống đó, trong lòng nếu không làm rõ, có thể sẽ càng bất an hơn.
Lắc đầu, không nghĩ nữa, chỉ hy vọng cứ thế mà chia tay, không bao giờ gặp lại.
Mặc Huyền cũng không nói gì, trong lòng rầu rĩ: Chẳng lẽ lão Chu là thiên mệnh chi tử? Đi đến đâu, phiền toái đi theo đó.
Bỏ chạy chưa được bao lâu.
Chu Khai Định ngừng lại, mặt lộ vẻ ngưng trọng quay người.
Chỉ thấy một vị thanh niên tu sĩ đanh đuổi theo rất nhanh, thấy Chu Khai Định dừng lại, hắn đi tới cách đó không xa rồi cũng ngừng theo.
Nhìn gương mặt người này, trong lòng Chu Khai Định cảm thấy không ổn, người này hắn đã gặp qua cách đây không lâu, hẳn là một trong mấy đệ tử Toàn Kim môn đi theo Mạc Hải Uyên.
"Đạo hữu muốn đi đâu thế?"
Thanh niên tu sĩ mỉm cười mở miệng.
Chu Khai Định trầm xuống, sắc mặt khó coi, quát hỏi: "Chẳng lẽ Toàn Kim Môn bừa bãi như thế sao?”
Tu sĩ trẻ tuổi lắc đầu: "Ai bảo các ngươi nhìn những thứ không nên nhìn, chọc Mạc thiếu tức giận, gieo gió gặt bão mà thôi.”