• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Khai Định đang nghe rất nghiêm túc, đột nhiên không nghe được nữa, trong lòng không khỏi buồn bực, do dự một hồi, lúc này mới gọi ấm linh trà, đi về phía người nói chuyện kia.

Thật lâu sau, Chu Khai Định cảm ơn rời đi, trở lại phòng trọ, thần sắc có chút phức tạp.

Thì ra, ngày đó sau khi đấu giá xong, hai vị tu sĩ Luyện Khí kỳ mua được Trúc Cơ Đan rời đi, ngày hôm sau vị hán tử râu quai nón được phát hiện chết ở trong một ngõ nhỏ, trên người chỉ để lại một bộ quần áo che thân.

Vị hán tử râu quai nón kia Chu Khai Định ấn tượng rất sâu, khí thế trên người hùng hậu, tu vi thâm sâu, xem cách hắn làm việc, cũng là người cực kỳ tự tin, không ngờ, lại bị người hại.

Nghe nói chết không gây chút động tĩnh, lúc phát hiện thi thể, đã trôi qua mấy canh giờ, thời gian dài như vậy, đủ để giết người rồi phủi mông chạy xa.

Thành chủ Thiên Diệp thành rất tức giận, phái ra mấy vị Trúc Cơ kỳ cung phụng truy xét việc này, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.

Về phần vị nữ tu kia, lại không có việc gì.

Vị nữ tu kia gọi là Bạch Linh tiên tử, tướng mạo, tài hoa đều rất tốt, cho nên danh tiếng cũng truyền rộng rãi.

Làm quen đi cùng với mấy vị hảo hữu, lần này có mấy vị tu sĩ ở cạnh nên cũng bình an vô sự.

Chỉ là ngày hôm qua cũng truyền ra tin tức, nói Trúc Cơ thất bại, tuy rằng có Trúc Cơ Đan giữ lại tính mạng, nhưng trong vòng mấy năm không còn khả năng trùng kích Trúc Cơ.

Huống hồ, lần sau cũng chưa chắc đã có năng lực lần nữa đạt được một viên Trúc Cơ đan.

Hai vị tu sĩ Luyện khí kỳ một chết một thương, khiến người ta thổn thức không thôi.

Trên đời này không có nơi an toàn tuyệt đối, ngày sau càng phải cẩn thận hơn mới được, Chu Khai Định thổn thức cảm khái.

Về phần hai vị tu sĩ Trúc Cơ khác mua được Trúc Cơ Đan, vào ngày đó cũng đã bí mật rời khỏi thành, có lẽ là chuẩn bị cho hậu bối gia tộc.

Chẳng qua, tranh đấu giữa gia tộc cũng kịch liệt tàn khốc.

Không biết trên đường đi sẽ có mưa gió máu tanh thế nào.

Thế giới này quá lớn, sinh tử của một hai tu sĩ Luyện khí kỳ căn bản không quan trọng.

Cho dù là chủ đề nói chuyện trong các buổi uống trà cắn hạt dưa cũng chỉ trong mấy ngày mà thôi.

Chu Khai Định đã ở lại Thiên Diệp thành hơn nửa tháng.

Hôm nay, Mặc Huyền chậm rãi tỉnh dậy sau giấc ngủ say, ý thức có chút hoảng hốt, không ngờ lần ngủ say chữa thương này lại tốn nhiều thời gian như vậy, hơn nữa còn có một ít biến hóa ngoài dự đoán.

Chu Khai Định đang tu luyện, nhận thấy được động tĩnh Mặc Huyền tỉnh lại, vội vàng đình chỉ tu luyện.

Thăm dò hỏi: "Mặc huynh?”

Ngữ khí có chút mừng rỡ, nhiều ngày như vậy, thiếu chút nữa khiến hắn cho rằng Mặc Huyền đã xảy ray ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.

Bay ra khỏi ống tay áo, gật đầu với Chu Khai Định một cái, Mặc Huyền lười biếng uốn éo cơ thể, thân thể cũng không có gì đáng ngại, thậm chí tu vi còn có tiến bộ, Mặc Huyền âm thầm gật đầu, khá hài lòng với bản thân.

"Mặc huynh, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì, đã thế còn được chút chỗ tốt.”

Mặc Huyền lắc đầu, truyền âm nói.

Nghe vậy, Chu Khai Định lại chúc mừng Mặc Huyền một phen, trong lòng cũng rất vui mừng, Mặc Huyền càng mạnh, Chu gia càng an toàn.

Mở bảng điều khiển hệ thống ra, nhìn cột thần thông.

【 Thần thông: Chuyển hoá Yêu thể (kích hoạt thú tính sâu trong huyết mạch, trong thời gian ngắn khiến thân thể, tốc độ, pháp lực toàn diện tăng lên hai thành. Lưu ý: Thú tính càng mạnh, tăng càng nhiều, nhưng sẽ có nguy cơ mất kiểm soát thần trí) 】

"Như vậy chẳng phải kích pháp thú tính bị động lúc trước đổi thành chủ động sao.”

Mặc Huyền suy tư, không ngờ lần bị thương này lại thành trong hoạ có phúc.

Đôi khi cuộc sống cũng vậy, tái ông mất ngựa, không biết họa hay phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK