• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lực lượng tăng vọt dù sao cũng phải trả giá, cho nên môn thần thông này chỉ có thể kéo dài nửa canh giờ, hơn nữa không thể liên tục sử dụng, nếu không sẽ tổn thương đến huyết mạch bản nguyên.

Huyết mạch bản nguyên bị hao tổn sẽ khiến cho tiềm lực giảm đi rất nhiều, cái giá quá lớn, về sau vẫn phải kiềm chế một chút.

Mặc Huyền nghĩ, cũng nóng lòng muốn thử, liếc mắt nhìn Chu Khai Định đang âm thầm mừng rỡ bên cạnh, lắc đầu, quên đi, thực lực hắn quá yếu, sợ không làm chủ được lực lượng.

Nếu như lỡ tay đánh chết hắn, Mặc Huyền sẽ khóc không thành tiếng mất, tất cả nỗ lực trước đó đều phải uổng phí.

Bị Mặc Huyền liếc mắt một cái, Chu Khai Định sởn tóc gáy, một cỗ khí lạnh xông thẳng vào ót, khiến Chu Khai Định có chút đứng ngồi không yên, tinh tế cảm thụ một hồi, lại không có gì khác thường.

Mặc Huyền ngạc nhiên không hiểu, chỉ mới liếc mắt một cái, từ khi nào linh giác của tiểu tử này trở nên nhạy cảm như vậy.

Vì thế vội vàng đổi đề tài: "Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì quan trọng không?”

Nghe vậy, Chu Khai Định mới buông bỏ bất an trong lòng, kể lại những gì đã trải qua mấy hôm nay cho hắn nghe.

Bỏ lỡ vở kịch đặc sắc như vậy, Mặc Huyền có chút tiếc nuối, trong lòng cũng không thể làm gì hơn.

Thương lượng cùng Mặc Huyền một phen, Chu Khai Định quyết định qua một ngày nữa sẽ rời khỏi Thiên Diệp thành, chuyến đi lần này mất quá nhiều thời gian, lâu ngày không về nhà, trong lòng luôn bất an.

Tuy nhiên, Chu Khai Định vẫn còn một việc phải làm.

Mặc Huyền đương nhiên không có ý kiến, nếu đã có việc vậy đi theo một chuyến là được.

Vì thế hắn bay vào trong tay áo, cùng Chu Khai Định ra khỏi phòng trọ, đi về phía nơi bán pháp khí.

Hỏi mấy cửa hàng, cũng không có thứ Chu Khai Định tìm kiếm, không khỏi thoáng có chút thất vọng.

Mặc Huyền cũng phải bó tay, ngươi có thể tìm nó ở đây được chắc, rõ ràng bốc thuốc không đúng bệnh, hàng không đúng bản.

Chu Khai Định không từ bỏ, lại đi tới cửa hàng tên Bảo Khí Các, cửa hàng cũng không phải rất lớn, trang trí cũng hơi đơn sơ.

Cất bước tiến vào trong cửa hàng, bốn mặt tường đều treo đầy pháp khí, đao thương kiếm tiêu, búa rìu câu xoa, cửa hàng không lớn, nhưng chủng loại rất đầy đủ, bên trong chỉ có một vị chưởng quỹ, cũng không thấy người hầu.

Thấy Chu Khai Định bước vào cửa, chưởng quỹ lập tức mở miệng hỏi: "Đạo hữu có nhu cầu gì?”

Thanh âm nhẹ nhàng, làm cho người ta có ấn tượng tốt, nhìn không ra tuổi cụ thể, mặc trang phục văn sĩ.

“Nơi này có bán binh khí phàm tục không?”

Chu Khai Định quét một vòng, lúc này mới mở miệng.

"Ồ?"

"Chuyện này có vẻ hơi khó, ta ở đây mấy năm, đạo hữu là người đầu tiên đến đây hỏi binh khí phàm tục đấy."

Văn sĩ có chút kinh ngạc, nhìn khí thế bất phàm của Chu Khai Định, có thể thấy tu vi không tồi, không ngờ mở miệng lại tìm binh khí phàm tục.

"Không gạt đạo hữu, ta tìm cho hậu bối nhà mình.”

Chu Khai Định cười khổ.

Nghe vậy, văn sĩ thoáng trầm ngâm, nghĩ thầm: người này có lòng.

"Ngươi đợi môt lát, chỗ ta cũng có mấy thanh binh khí thượng hạng."

Nói xong, Chu Khai Định gật đầu đáp ứng đi vào hậu viện.

Mặc Huyền hơi kinh ngạc, không ngờ hắn tìm được.

Lúc Mặc Huyền biết Chu Khai Định muốn tìm một món vũ khí phàm tục, thiếu chút nữa đã bật cười, trong thành toàn tu sĩ lại đi mua một món phàm tục, chẳng phải mò kim đáy biển sao.

Không ngờ nhanh như vậy đã bị tát thẳng mặt.

Nói là binh khí thượng hạng, thật ra cũng chỉ là vật vô dụng tồn đọng ở góc nhà mà thôi, nếu không phải Chu Khai Định nhắc tới, hắn còn chả nhớ cửa tiệm nhà mình có.

Nói đến chuyện này lại muốn khóc một hồi, lúc trước mình lần đầu tiên buôn bán, nghe người khác lừa gạt, tốn mấy viên linh thạch mua một đống vật phàm tục, kết quả một món cũng không bán được.

Mấy món không vừa mắt đã bị hắn xử lý từ lâu, còn lại một vài binh khí thì chất đống ở trong góc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK