• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quang mang phù bảo nở rộ, hóa thành một ngón tay màu vàng thật lớn, điểm về phía Mặc Huyền và Chu Khai Định.

Một cỗ năng lượng mạnh mẽ của Trúc Cơ kỳ đánh thẳng vào tâm thần.

“Không tốt!”

Sắc mặt Chu Khai Định hoàn toàn thay đổi, cỗ lực lượng này không phải tu sĩ Luyện Khí kỳ như hắn có thể ngăn cản.

“Mau chạy đi!”

Chu Khai Định hét lớn về phía Mặc Huyền.

Chu Khai Định nhanh chóng lui về phía sau.

Mặc Huyền giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay màu vàng đánh tới.

Lúc Mạc Hải Uyên kích phát phù bảo nhị giai, Mặc Huyền đã biết dựa vào chạy trốn tuyệt đối không thể thoát.

Phạm vi bao trùm của một kích này, không phải tốc độ Luyện khí kỳ có thể chạy thoát khi công kích đến, cho dù là Mặc Huyền cũng không được.

"Chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ chết.”

Thú tính trên người Mặc Huyền nhanh chóng gia tăng, hung uy đầy trời, trong nháy mắt khí thế cũng đã tăng trưởng mấy thành, thần trí cũng đã tới giới hạn không khống chế được.

Mạc Hải Uyên chỉ là một Luyện khí tầng bảy, tu sĩ căn cơ bất ổn.

Cho dù có phù bảo nhị giai, chỉ sợ cũng không thể hoàn toàn kích phát ra toàn bộ lực lượng của phù bảo, phát huy không ra toàn bộ lực lượng của Trúc Cơ.

Vì vậy, vẫn còn có cơ hội tìm đường sống trong chỗ chết.

Huống hồ, với pháp lực của Mạc Hải Uyên, có lẽ cũng chỉ có thể kích phát phù bảo nhị giai một lần.

Mặc Huyền không lùi mà tiến, khí thế trên người cường đại trước nay chưa từng có.

Thân rắn nhanh chóng quây thành từng vòng, bảo vệ tốt phần đầu và trái tim ở bên trong.

Ngón tay màu vàng hung hăng ấn lên người Mặc Huyền, lân phiến thân thể Mặc Huyền đồng loạt vỡ vụn, máu tươi bắn ra bốn phía, miệng rắn há to, phát ra tiếng gào thét thống khổ.

Khí tức trên người nhanh chóng suy giảm, thân rắn thu nhỏ lại dài tầm bốn thước.

Hiển nhiên, dưới thế công như thế, thân thể phá hư, thần thông cũng không duy trì được.

May mắn, thực lực của Mạc Hải Uyên không đủ, nếu mạnh hơn một hai phần, chỉ sợ Mặc Huyền đã bỏ mạng rồi.

Hiện giờ tuy hắn bị thương nặng nhất từ trước đến nay, nhưng cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng.

Ý thức mơ hồ, cảm nhận được khí tức Chu Khai Định nhanh chóng tới gần, Mặc Huyền dùng hết ý thức cuối cùng, yếu ớt truyền âm nói: "Mau giết hắn.”

Nói xong, trong đầu hắn trời đất quay cuồng, hôn mê bất tỉnh.

Mạc Hải Uyên thấy một tấm phù bảo nhị giai này bị đầu hắc xà kia ngăn lại, cảm thụ được pháp lực còn sót lại trong cơ thể không nhiều lắm.

Nhìn Chu Khai Định tay cầm Phục Thương kiếm nhanh chóng đến gần, rốt cục bối rối.

Bàn tay lật một cái, lại lấy ra một tấm phù bảo nhị giai, một chút pháp lực còn lại liều mạng tràn vào.

Chỉ là chút pháp lực này làm sao có thể kích phát lực lượng Trúc Cơ, phù bảo chỉ hơi lóe lên, rồi ảm đạm xuống.

Thấy không cách nào kích phát phù bảo, Mạc Hải Uyên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chuông đồng trên đỉnh đầu tản ra hào quang, trở thành hộ thuẫn, bảo vệ toàn thân hắn.

Nhưng trong lòng Mạc Hải Uyên lại không có chút cảm giác an toàn nào.

Dù sao, thực lực của hắn thế nào, chính hắn rõ nhất, chỉ dựa vào vô số đan dược mới có tu vi như bây giờ.

Bởi vì thân phận, bình thường từ trước đến giờ hắn đều chưa từng trải qua cuộc chiên sinh tử nào với người khác.

Nhìn Chu Khai Định trước người, hắn không lựa lời mà điên cuồng gào lên: "Ngươi không thể giết ta, giết ta, gia gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

"Ngươi không thể giết ..."

Lời còn chưa dứt, đã bị một kiếm của Chu Khai Định đâm thủng tâm mạch, không còn khí tức.

Chuông đồng kia tuy là pháp khí thượng phẩm, chỉ là, Mạc Hải Uyên lúc này vốn đã không cò giữ được bình tĩnh, pháp lực cũng không đủ, lại bị tâm thần quấy nhiễu, pháp lực hỗn loạn cực kỳ.

Chu Khai Định đâm mạnh một kích về phía trước, trực tiếp đánh xuyên qua vòng phòng hộ của chuông đồng, đâm vào tâm mạch Mạc Hải Uyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK