Kim giáp lung lay sắp đổ, sắc mặt của thanh niên hoàn toàn thay đổi, pháp lực bừng bừng, kích hoạt toàn bộ pháp lực trong cơ thể, chỉ là, so đấu lực lượng với yêu thú, hiển nhiên là chuyện ngu xuẩn nhất.
Như vậy, chỉ có thể phá cục diện này từ bên ngoài, tu sĩ thanh niên rất nhanh đã tìm được cách xử lý.
Toàn Kim Luân bị thanh niên cố gắng khống chế chạy thẳng đến, chém thẳng vào điểm bảy tấc của Mặc Huyền.
Mặc Huyền buồn bực không để ý, chỉ liên tục gia tăng khí lực, ép chặt thanh niên kia.
Sau mấy kích, lân phiến của Mặc Huyền vỡ vụn, nhưng không buông thân thể rắn ra, vẫn gắt gao quấn lấy thanh niên.
Thanh niên muốn công kích lần nữa, đáng tiếc, đã không còn kịp nữa rồi.
Kim giáp bị nghiền nát, toàn bộ thân thể thanh niên trực tiếp bị thân rắn giam cầm, như lâm vực sâu, phảng phất như tảng đá ngàn cân ép chặt thân thể, vạn con xà trùng gặm cắn trái tim, thân thể, linh hồn đau đớn kịch liệt.
Kinh mạch, mạch máu trong thân thể bạo liệt, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi cùng từng phần nội tạng vỡ vụn.
Ánh mắt thanh niên dần dần tan rã, biết mình sắp bước vào tử vong.
Trong lòng hận ý nảy sinh, phun ra một ngụm máu, gắng gượng nói: "Mạc thiếu sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Nói xong, khí tức biến mất, toàn thân vô lực rũ xuống.
Kim Luân ở trên không trung run rẩy, sớm đã mất đi khả năng công kích, rơi xuống, bảo quang biến mất.
Thấy thất khiếu của thanh niên chảy máu, mất đi sức sống.
Lúc này Mặc Huyền mới thả lỏng, chậm rãi dãn thân thể ra, thi thể thanh niên không còn bị giam cầm, ngã trên mặt đất, tung lên một đám bụi mù mịt.
Chu Khai Định vội vàng chạy tới, nhìn thấy thảm trạng của Mặc Huyền trước mắt, đôi mắt ửng đỏ.
Lại bởi vì hắn mới khiến Mặc Huyền bị thương thế nặng như vậy.
Mặc Huyền thấy thế, biết hắn đang tự trách mình, không thèm để ý mà truyền âm nói: "Đều là ngoại thương, không có gì đáng ngại.”
"Nhưng mà, lời cuối cùng người này nói, ngươi thấy thế nào?"
Chu Khai Định nghe vậy, gạt bỏ toàn bộ lo lắng tự trách của mình qua một bên, dù sao còn có phiền toái lớn hơn chưa giải quyết.
"Mạc Hải Uyên hẹp hòi, tính cách bá đạo, lại dựa lưng vào Toàn Kim Môn. Bây giờ, chúng ta giết người này, chỉ sợ sẽ khiến hắn càng không từ bỏ ý đồ.”
Chu Khai Định buồn rầu, tên Mạc Hải Uyên này chỉ vì bị người ta phun một ngụm máu vào mặt liền muốn giết diệt khẩu toàn bộ người vây xem.
"Nếu bị hắn biết chúng ta chưa chết, còn chém giết người của hắn, chỉ sợ phía sau còn không biết làm chuyện gì.”
Mặc Huyền nghe vậy, gật gật đầu, tính cách người này thật ác liệt.
Mặc Huyền vốn đã cực kỳ không thích người này, dựa vào thân phận mà nhục nhã đạo lữ của người ta, loại người này nếu rơi vào trong tay hắn, chắc chắn sẽ sống không tốt.
Hung tính trong mắt dần dần tràn ngập.
Trầm tư một lát, hắn nhìn về phía Chu Khai Định nói:
"Dứt khoát đã không làm thì thôi, một khi đã làm, vậy giết luôn cả hắn, cắt đứt hậu hoạn.”
Mặc Huyền truyền âm, giọng điệu rét lạnh, như âm thanh địa ngục.
Một người một rắn từ khi chém giết đến khi chấm dứt cũng chỉ mới dùng hơn một khắc đồng hồ, thừa dịp thời gian hạn chế của thần thông chuyển hoá còn chưa đến, Mặc Huyền và Chu Khai Định dốc toàn lực chạy về.
Lần này Mạc Hải Uyên đi ra, tổng cộng mang theo bốn vị đồng môn, bây giờ Lý Thiên Sơn tu vi cao nhất đuổi giết Chu Khai Định đã bay màu.
Còn lại ba vị tu sĩ Luyện khí trung kỳ, sau khi giết hết toàn bộ những người vây xem, lúc này mới trở lại bên người Mạc Hải Uyên phục mệnh, chờ Lý Thiên Sơn trở về.
Lúc này Mạc Hải Uyên đã không còn chật vật như vừa rồi, dáng người cao ngất, thấy ba người trở về phục mệnh, lạnh lẽo trên mặt từ từ rút đi.
Về phần Chu Khai Định chạy nhanh nhất, có Lý Thiên Sơn ra tay, chắn chắn sẽ dễ như trở bàn tay.