Nam Cung Thần gõ cửa đi vào, “Cậu chủ, bây giờ dư luận vô cùng bất lợi với công ty, bên ngoài đã lên tiếng phê phán, tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ mạnh hơn, đến lúc đó chúng ta sẽ thật sự vô cùng bị động.”
“Người phái đi công trường thi công đã trở về chưa? Tôi muốn biết cậu ta có phát hiện gì mới không.” Đằng Cận Tư không trực tiếp trả lời cậu ta.
“Đã trở lại, không phát hiện cái gì, sau hỏa hoạn, hiện trường chỉ còn lại chút rác, rất khó tìm ra đầu mối gì.” Nam Cung Thần lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nam Hoa Cẩn ngồi trên ghế sa lon ung dung lên tiếng, con ngươi màu xanh nhạt khẽ nhếch lên, “Đại ca, nếu không lấy băng hình hiện trường thi công ra điều tra xem, nếu có người xâm nhập vào chẳng phải rất rõ ràng sao?”
“Chủ ý này của tam thiếu gia không tệ, nhưng không phải nơi nào ở hiện trường thi công cũng có máy ghi hình, hơn nữa bây giờ công nhân đã về nhà, rất không cố định, có không ít đã đi làm chỗ khác, rất khó triệu tập toàn bộ bọn họ lại.” Nam Cung Thần nói.
“Trời ạ! Tôi nói cậu là đầu gỗ! Không thử một chút sao biết có được hay không?” Nam Hoa Cẩn liếc nhìn cậu ta.
Đằng Cận Tư mím môi trầm ngâm, “Chuyện này giao cho Lục Dịch làm, lời tam đệ cũng không phải không có lý, mặc kệ có kết quả hay không, phải thử một lần.”
“Được.” Nam Cung Thần đáp ứng đi ra ngoài, lúc đi tới cửa đột nhiên nhớ ra vừa rồi đài truyền hình gọi điện thoại tới, vội vàng xoay người, “Cậu chủ, Lương tiểu thư cô ấy… đi phỏng vấn ở hiện trường.”
Không khí bên trong phòng ngưng lại trong nháy mắt, áp thấp hạ xuống, “Cậu lặp lại lần nữa!”
“Phu nhân cô ấy đi hiện trường thi công khu chung cư vườn hoa quốc tế Nhã Lam rồi.” Nam Cung Thần đáng thương chỉ có thể lặp lại một lần nữa, thật ra thì trong lòng anh rất thấp thỏm, xem ra cậu chủ rất tức giận. ╮(╯▽╰)╭
Đằng Cận Tư lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cô trước, kết quả trong điện thoại truyền ra một giọng nữ: thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi không nằm trong khu vực phục vụ, ngày chờ lát sau gọi lại.
Giận đến mức thiếu chút nữa anh đã vứt điện thoại, “Chuẩn bị xe cho tôi.”
Ngay sau đó đứng dậy, chuẩn bị tự mình đi mang bà xá cứng đầu cứng cổ về nhà, ngày hôm qua vẫn dặn dò cô không thể đi đến chỗ thi công, chỗ đó quá nguy hiểm, cô lại còn len lén giấu mình chạy đi rồi hả? Còn ngay cả điện thoại cũng gọi không được! Ba ngày không quản muốn nhảy lên đầu lật ngói rồi!
Nam Hoa Cẩn bỗng nhiên đứng dậy ngăn anh lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Đại ca, bây giờ anh không thích hợp đi công trường, từng đoàn phóng viên chờ đợi ở đó ngày ngày, chỉ chờ anh tự chui đầu vào lưới. Hơn nữa, anh đã từng nghĩ chưa quan hệ vợ chồng của anh và chị dâu nhỏ còn chưa công khai, mọi người chỉ biết vị hôn thê của Đằng thiếu tên là Lương Chân Chân, người biết mặt chị ấy cũng không nhiều lắm, nói cách khác, hình tượng chị dâu nhỏ ở trong lòng quần chúng đều mơ hồ không rõ, một khi anh đến công trường đưa chị ấy đi, đồng nghĩa với việc thừa nhận quan hệ giữa hai người với tất cả mọi người, đến lúc đó, các tờ báo lớn, tạp chí ở thành phố C, TV và Internet sẽ trở thành chuyên mục đặc biệt về anh.”
“Cậu chủ, nếu không để tôi đi đón phu nhân, tôi đảm bảo sẽ đưa cô ấy an toàn về nhà.” Nam Cung Thần chủ động xin đi giết giặc.
“Đừng! Hai người đều không thích hợp, ai không biết trợ lý Nam Cung là phụ tá đắc lực không thể thiếu bên cạnh Đằng thiếu! Cậu đi sẽ khiến cho sóng to gió lớn! Chỉ có thân phận của tôi tương đối bí ẩn, mọi người đều biết tôi là nhà thiết kế thời trang nổi danh trong giới sành điệu của Paris, những thứ khác, hoàn toàn không biết gì cả, cho nên, sự xuất hiện của tôi sẽ không kích thích tính nghiêm trọng của chuyện này, nói không chừng còn có thể phân tán sự chú ý của họ, vẹn toàn đôi bên.”
“… Ừ, chú ý an toàn, sau khi tìm được nai con lập tức gọi điện thoại cho anh, anh muốn biết cô ấy có mạnh khỏe không.” Cảm xúc bây giờ của Đằng Cận Tư tỉnh táo hơn vừa rồi nhiều, tam đệ nói đúng, nếu như anh đi chỉ có thể hoàn toàn ngược lại.
“Yên tâm đi, em nhất định hoàn thành viên mãn nhiệm vụ.” Nam Hoa Cẩn làm thế “Tuân lệnh” rồi đi.
Nửa giờ sau, cửa hiện trường thi công khu chung cư vườn hoa quốc tế Nhã Lam, một chiếc Aston Martin màu xanh ngọc chạy như bay tới, cửa xe mở ra, một vị trai đẹp tuấn tú quyến rũ pha lẫn mờ ám đi xuống, lập tức dẫn đến vòng vây của nữ phóng viên mê trai, ánh mắt hình trái tim, hận không thể bổ nhào vào anh.
“Ôi! Anh… Anh ấy không phải là nhà thiết kế Nam thiếu mới được giới thời trang Paris phong hiệu sao? Sao lại xuất hiện ở nơi này?” Trong đám người có người nhận ra thân phận của anh, không nhịn được thán phục.
“Đúng vậy! Thật không thể tưởng tượng nổi! Lần trước tôi đi Paris phỏng vấn cũng không thể gặp Nam thiếu, lại may mắn nhìn thấy ở đây, tôi chưa từng xuất hiện ảo giác chứ?” Một người trong đó khoa trương dụi mắt.
Nam Hoa Cẩn không để ý tới các cô gái si mê, trực tiếp đi vào bên trong, phóng viên phía sau lập tức đuổi theo anh, đồng thời đưa microphone về phía anh.
“Nam thiếu, nghe nói anh và Đằng thiếu giao tình không nhỏ, xin hỏi hôm nay tới đây là vì sự kiện hỏa hoạn chết người sao?”
“Nam thiếu, anh đột ngột trở về nước là bởi vì tập đoàn Đế Hào Tư gặp nguy phải không?”
…
Phóng viên giải trí bát quái đều điên cuồng, sẽ không bỏ qua bất kỳ một tin tức bất ngờ nào, hao tổn tâm trí đào móc mỗi một tin tức có giá trị.
Nam Hoa Cẩn không nói gì, vẻ mặt vô tội chớp chớp hàng lông mi đen như quạt nhỏ, cặp mắt lưu ly trong suốt tinh khiết, giống như đứa bé thiên thần ngây thơ, “Đó… tôi muốn tất cả mọi người đều mất trí nhớ, tôi là nhà thiết kế mới của giới thời trang nổi tiếng toàn cầu, trào lưu và sành điệu mới là chỗ tôi yêu thích, còn về thương trường, có liên quan đến tôi sao?”
Môi của anh đầy đặn đẹp mắt, lúc cong lên vô cùng lưu loát vô cùng đẹp, hơi nhếch lên, nụ cười sạch sẽ không nhiễm chút tạp chất, cũng không khiến cho người ta thấy một áp lực vô hình.
Thế cho nên lúc anh đi xa, những phóng viên bát quái kia mới phản ứng kịp, hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ câu trả lời vừa rồi của anh có ý gì, trong mắt lúc thì hoài nghi, lúc lại bừng tỉnh hiểu ra, vẫn hơi không hiểu lắm rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Lúc đó Lương Chân Chân đang cố gắng thu thập “Chứng cứ” ở hiện trường, nhưng dù cô cố gắng thế nào cũng tốn công, liền nhìn vật liệu ở hiện trường rồi theo chân tán gẫu với mấy công nhân, vẫn không có tiến triển gì, nhưng bọn họ đã cung cấp cho cô một tin tức, đó chính là người chết đã từng cãi nhau một lần với nhân viên quản lý hạng mục nào đó mấy ngày trước, hai người vẫn không vừa mắt đối phương, nhưng không đến nỗi… (giận đến giết người.)
Cô đột nhiên cảm thấy đây cũng là một cửa đột phá, tối về nói cho a Tư, nói không chừng anh có thể nghĩ ra cái gì, khi cô vẫn còn đang mơ màng, sau lưng bất ngờ truyền đến một tiếng --
“Chị dâu nhỏ, đã lâu không gặp.”
“Nam Hoa Cẩn, sao cậu biết chỗ này?” Lương Chân Chân kinh ngạc há to mồm.
“Còn không phải do chị ban tặng, bằng không đến lượt em tới công trường sao?” Nam Hoa Cẩn ai oán đá lông nheo với cô, khiến cả người Lương Chân Chân nổi da gà lên, vội vàng cắt đứt lời cậu ta định nói.
“Được rồi! Nói thẳng đi, tìm tôi làm gì?”
“Đại ca rất lo lắng cho chị, nhưng anh ấy không có cách nào tới đây, cho nên em tự mình tới đưa chị về nhà.”
“Nhưng công việc của tôi còn chưa xong! Đợi tôi thêm lát nữa được không?” Trong lòng Lương Chân Chân không ngừng kêu khổ, a Tư đúng là coi cô như búp bê mà đối đãi, chỉ sợ cô gặp phải nguy hiểm gì, bây giờ đã là xã hội cai trị bằng luật pháp rồi, nào có nhiều xã hội đen bắt cóc như vậy! Anh tuyệt đối là buồn lo vô cớ rồi!
Nam Hoa Cẩn đến gần một bước, giọng thành khẩn, “Chị dâu nhỏ, sự kiện lần này, rõ ràng là do đối thủ hoặc kẻ địch của đại ca muốn đả kích anh ấy, từ nhỏ đại ca đã không e ngại những điều này, từ khi anh bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Đế Hào tư, sóng gió to lớn gì mà chưa từng trải qua một lần, mà điều anh ấy lo lắng duy nhất, chính là… chị.”
Trong lòng Lương Chân Chân dâng lên ấm áp và đau lòng, mấp máy môi, “Được, tôi trở về với cậu.”
Cô không phải là người phụ nữ thích cố tình gây sự, hiểu được chuyện nặng nhẹ, lời Nam Hoa Cẩn đã rất rõ ràng: cái gì a Tư cũng không sợ, chỉ sợ mình gặp chuyện không may, mình tương đương với hậu phương của anh, lúc này tuyệt đối không thể bốc cháy.
“Chị dâu nhỏ quả nhiên là người thông tình đạt lý.” Nam Hoa Cẩn mỉm cười.
“Cậu chờ tôi một chút, tôi đi nói một tiếng với đồng nghiệp.” Lương Chân Chân đi nói với Cao Linh cô cô có chút việc đi về trước, mặc dù Cao Linh hơi kinh ngạc không ngờ cô đi làm tùy hứng như vậy, nhưng kinh nghiệm lão luyện cho cô biết điều gì không nên hỏi, thói đời bây giờ, vốn là như vậy, chuyện không liên quan đến mình, hỏi nhiều mà làm gì? Làm tốt chuyện thuộc về bổn phận của mình là được.
Đằng Cận Tư ngồi trong phòng làm việc chờ tin tức rốt cuộc nhận được điện thoại của tam đệ, cũng như mong muốn nghe được giọng nói của bà xã, mạnh mẽ “Khiển trách” cô mấy câu, để cho cô ngoan ngoãn về nhà, không cho phép chạy loạn.
“Ừhm…” Trong lòng Lương Chân Chân ngọt ngào đồng thời dâng lên cảm xúc phức tạp khó diễn tả thành lời.