Mục lục
Bà Xã Anh Chỉ Thương Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 382: Năm mới vui vẻ
P/s: các bạn nhận xét về giọng văn dịch giả mới giúp mình nhé , thanks
Trong bệnh viện, Kiều Tuyết Nghiên trông coi mẹ của mình cả đêm, trong lòng liên tục nhớ lại lời bác sĩ đã nói: "Mẹ của cô đã bị bệnh bạch cầu cấp tính thể lim-pha, khả năng chữa khỏi cực kỳ thấp, trước tiên nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Bác sĩ, xin các ông nhất định phải chữa khỏi cho mẹ của tôi, bà ấy là người thân duy nhất của tôi trên đời này." Cô khóc lóc cầu xin.
"Cô gái, chúng tôi rất muốn giúp cô, nhưng tỷ lệ người chữa khỏi được căn bệnh này rất thấp, lại còn phát hiện trễ như vậy, trước hết cô cứ chờ tin tức đã." Bác sĩ cũng tỏ vẻ bất lực.
Bỗng nhiên Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy bầu trời muốn sập, trước đó một ngày rõ ràng còn rất tốt, bầu trời quang đãng, mà bây giờ, khắp nơi là mây đen u ám dầy đặc khiến cô không nhìn thấy rõ ràng con đường phía trước.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?
Sáng sớm, Thẩm Ý Linh từ từ tỉnh lại, nhận thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhất thời hơi bàng hoàng, bà nhớ mang máng buổi chiều ngày hôm qua bà đi dạo mát với con gái của mình ở công viên, đi mãi đi mãi, bà liền cảm thấy hoa mắt đầu choáng váng, sau đó, cái gì cũng không biết .
Nhìn cách bài trí trong phòng, có vẻ như đây là bệnh viện?
Con bé Tiểu Nghiên ở đâu rồi? Quay về nhà nghỉ ngơi rồi ưh? Bà thầm nghĩ trong lòng.
Thật ra, đúng lúc Kiều Tuyết Nghiên vào toilet rửa mặt, lúc cô trở về phòng bệnh thì phát hiện mẹ đã tỉnh dậy, không cần nói cô cao hứng biết bao nhiêu trong lòng. .
"Mẹ, bây giờ mẹ cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?" Cô ân cần hỏi han.
Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy lo lắng và mệt mỏi của con gái, trong lòng Thẩm Ý Linh xuất hiện cảm giác không tốt: "Tiểu Nghiên, con nói thật với mẹ, vì sao mẹ lại ở trong bệnh viện?"
"Mẹ, mẹ có đói bụng không, con đi mua cho mẹ chút cháo được không?" Kiều Tuyết Nghiên ngoảnh mặt nhìn về phía khác.
"Tiểu Nghiên, có phải mẹ bị bệnh gì hay không?" Nét mặt Thẩm Ý Linh ngưng trọng, bà không phải kẻ ngốc, cũng có chút hiểu rõ về tình trạng cơ thể của mình.
Kiều Tuyết Nghiên bối rối cúi đầu, chắc chắn cô không giấu giếm được, nhưng thật không muốn để mẹ biết sớm như vậy, ngộ nhỡ bà không chịu nổi đả kích thì biết phải làm sao?
"Mẹ, trước tiên mẹ cứ nằm xuống, con đi mua chút cháo về cho mẹ." Nói xong, cô liền mở cửa đi ra ngoài.
Cho đến khi ra khỏi bệnh viện, khóe mắt của cô mới có thể rớt nước mắt, vội vã dùng mu bàn tay lau khô, không thể khóc, bây giờ cô là chỗ dựa duy nhất của mẹ, cô phải kiên cường!
Sau khi mua xong bữa sáng, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi của Nam Cung Thần.
[Bạn học tiểu Kiều, năm mới vui vẻ! Cảm thấy thế nào khi trải qua cái tết âm lịch đầu tiên ở Trung Quốc hả? Chắc là tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô nhỉ? Chắc là. . . . . . Bây giờ còn đang nằm ở trong chăn chưa thức dậy hả?] Giọng nói của anh chứa đựng ý tứ trêu chọc.
Kiều Tuyết Nghiên hít mũi, cô có cảm giác mình bị kích động muốn đập điện thoại, lúc nào người này cũng cà lơ phất phơ, không chịu nói chuyện đứng đắn, cũng không biết là vì điều gì, cô cảm thấy thật ấm áp, có lẽ nguyên nhân là vì không có bạn bè bên cạnh, vào buổi sáng khó có được người gọi điện thoại cho cô và nói: "Chúc mừng năm mới" . .
Nhưng mà tết âm lịch này không tốt chút nào, vốn đã hết sức buồn chán rồi, tiếp đó đột nhiên mẹ té xỉu, đưa vào bệnh viện thì phát hiện bị bệnh bạch cầu, toàn bộ quá trình là một bi kịch, chẳng có chút vui vẻ nào đáng nói?
"Em hòan toàn không có như thế." Tuy rằng cô đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, nhưng mà giọng nói vẫn nghẹn ngào làm để lộ tâm tình của cô.
[Chờ một chút! Mới sáng sớm đầu năm mới, ai bắt nạt em? Nói anh biết, anh giúp em trút giận!]
"Không có gì, có thể là không có quen thôi." Kiều Tuyết Nghiên không muốn nói quá nhiều với anh ta, tùy tiện nói chuyện lấy lệ, mặc dù anh ta là anh trai của Dao Dao, dù mình có gặp qua vài lần, nhưng tóm lại cũng không hiểu rõ lắm, đối với một người không quen, có gì tốt mà nói chuyện trong nhà ra đâu?
[Không có quen ư?] Nam Cung Thần không tin lời cô nói, giọng điệu thật không tin tưởng lắm.
"Anh có chuyện gì à?" Kiều Tuyết Nghiên không muốn làm phiền anh nhiều, nhưng đặt máy điện thoại xuống như vậy là không lễ phép, cô chỉ có thể dùng giọng điệu thật cứng rắn để hỏi.
[Bạn học tiểu Kiều, thái độ của em thật không tốt nha! Em cũng không chúc anh‘ năm mới vui vẻ’ nữa, giọng điệu của cô bé thật ngang bướng nha.] Nam Cung Thần hơi cười nhạo.
Kiều Tuyết Nghiên cũng bị anh ta làm cho bực bội, rất muốn mắng anh ta một trận, nhưng quả thực bản thân không có tâm tình, mẹ bị bệnh khiến cô không có hăng say với bất cứ chuyện gì.
"Năm mới vui vẻ." Cô nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, hít mũi, mang bữa sáng đi vào bệnh viện, cô không để cho mẹ nhìn thấy mình như vậy.
******
Bị cúp điện thoại Nam Cung Thần rất là buồn bực, ngày thường Kiều Tuyết Nghiên cũng không phải loại người không biết vui đùa à? Hôm nay làm sao có cảm giác rất lạ ?
Lập tức gọi điện thoại cho em gái, cuối cùng cô ấy cũng không biết rõ ràng mọi chuyện.
[Anh, em biết địa chỉ nhà của Tuyết Nghiên nè! Có muốn em nói cho anh biết hay không? ] Nam Cung Dao cười giảo hoạt.
"Làm bạn bè của cô ấy, chắc là em nên quan tâm lo lắng cho cuộc sống của cô ấy nha!"
[Ôi! Thật không biết là ai muốn quan tâm người ta hơn đó, còn muốn ra vẻ với em, để em cho anh địa chỉ ngay lập tức nè, anh có muốn không à! Dù sao tối hôm qua em cũng nhận lời đi dạo phố cùng với chị họ rồi, anh tự mà xử lý! 】
Nam Cung Dao đặt máy điện thoại xuống rồi lập tức gửi địa chỉ của Kiều Tuyết Nghiên qua, kèm theo một câu: anh trai ngu ngốc, bây giờ mà không rat ay thí còn đợi tới khi nào hả? Có hoa kham chiết thẳng phải chiết, đừng đãi Vô Hoa không chiết chi.
Nam Cung Thần bật cười lớn, con nhóc hư này! Còn muốn khoe khoang thơ cổ với anh!
Đường Quế Lâm số 33 phía nam Tiểu Lâm khu f căn 301, anh nhìn địa chỉ trên điện thoại di động, tập trung suy nghĩ, rồi quay đầu xe lại.
Khi đi qua siêu thị, anh đặc biệt vào mua chút quà, nghĩ tới đầu năm đến nhà người khác, cũng không thể hai tay trống trơn, kết quả sau khi ấn chuông cửa vẫn không có người mở cửa, còn tưởng là em gái cố tình trêu chọc anh, anh gởi tin nhắn, em chắc chắn đây là địa chỉ chính xác hả?
Không tới một lúc thì có tin nhắn trả lời, đúng vậy! Khẳng định không thể nghi ngờ!
Anh cảm thấy mình thật muốn hỏi ông trời, chẳng lẽ kiều tuyết Nghiên ra ngoài chúc tết rồi sao? Nhưng Dao Dao nói các cô ấy không có người thân nào ở thành phố C à?
Nhìn thoáng qua hộp quà tặng trong tay, trước đó làm anh căng thẳng cả buổi, hóa ra mọi cố gắng đều uổng công ư?
"Này cậu, cậu đến tìm Tuyết Nghiên hả?" Ngay lúc anh chuẩn bị xuống lầu, người hàng xóm kế bên nhà trở về, tốt bụng tới gần.
"Ôi, chúc dì năm mới tốt lành, cháu là bạn Kiều Tuyết Nghiên, cho cháu hỏi cô ấy đã đi ra ngoài rồi ư?" Nam Cung Thần có dáng vẻ của người rất khiêm tốn.
Bà dì đó cười mập mờ: "Tuổi trẻ mà! Tôi biết, Tuyết Nghiên là một cô gái tốt . . . . ."
Ra đến cổng chính của khu đó, Nam Cung Thần rất buồn bực, không biết được hành tung của cô gái nhỏ Kiều Tuyết Nghiên, lại còn bị bà dì ở bên cạnh lôi kéo tán gẫu lâu như vậy, ai. . . . . .
Ngồi trên xe, anh nghĩ tới việc bà dì đó nói thấy hai mẹ con Kiều Tuyết Nghiên raa ngoài từ trứ ngày hôm qua, đoán là đi tới nhà người thân rồi.
Lại nhớ tới giọng nói nghẹn ngào của Kiều Tuyết Nghiên, anh nghi ngờ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, vội vàng bấm gọi số điện thoại của em gái, kể lại tỉ mỉ sự việc với cô ấy, cũng muốn cô tranh thủ thời gian gọi điện thoại hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Nam Cung Dao nghe xong cũng hiểu được sự tình có hơi hợp lý, mặc dù anh trai thích nói đùa, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc, hoàn toàn không phải lừa mình.
Lúc đó Kiều Tuyết Nghiên đang ngồi trong phòng bệnh, hai mẹ con nhìn nhau mà khóc, vừa rồi lúc ăn sáng, Thẩm Ý Linh vẫn cứ bức bách con gái nói ra tình hình thực tế, nếu không sẽ nhịn ăn, Kiều Tuyết Nghiên không thể nào hơn được bà, chỉ có thể kể lại những gì mà bác sĩ đã nói.
Thẩm Y Linh luôn là một người kiên cường, nhưng toàn bộ sức lực của bà giống như bị tát cạn, yếu đuối ở trên giường, không nói rất lâu.
"Mẹ, mẹ đừng như thế, mẹ đừng khiến con sợ được không?" Kiều Tuyết Nghiên ôm lấy mẹ mà khóc.
"Tiểu Nghiên, chúng ta xuất viện đi, mẹ không muốn ở trong bệnh viện." Đột nhiên Thẩm Ý Linh ngẩng đầu lên.
"Không được, các chuyên gia đang nghiên cứu phương pháp trị liệu, nói không chừng lập tức có thể sẽ kết quả ."
"Đứa nhỏ ngốc, con đừng cho rằng họ là chuyên gia, bệnh bạch cầu không thể nào chữa trị hết được, chúng ta cần gì lãng phí tiền chứ!"
"Mẹ! Chuyện tiền bạc mẹ không cần lo lắng, an tâm dưỡng bệnh là được rồi." Kiều Tuyết Nghiên cắn môi kiên cường nói.
"Không cần nói nữa, nhất định mẹ không cho phép con lấy tiền ba con để lại cho con đi học mà trả tiền chi phí điều trị đâu, giống như dùng cái rổ múc nước, không cần thiết!" Thái độ Thẩm Ý Linh rất kiên quyết.
"Con đã xoay sở được tiền rồi."
"Con lấy đâu ra tiền hả? Hơn mười vạn không phải là một phần nhỏ!" Đột nhiên giọng nói Thẩm Ý Linh sắc bén.
Kiều Tuyết Nghiên quay lại nhìn bà mỉm cười: "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, là con mượn bạn bè."
"Tiểu Nghiên con nói thật cho mẹ, cuối cùng bạn bè nào cho con mượn nhiều tiền như vậy? Nếp sống của xã hội bây giờ không được tốt, mẹ không muốn con học theo cái xấu."
"Mẹ! Mẹ liền không tin con gái như vậy sao? Là chị Lương cho con mượn , tính cách của cô ấy rất tốt." Lúc đầu Kiều Tuyết Nghiên cũng không muốn nói ra, bởi vì cô cảm thấy mẹ có thành kiến với Lương Chân Chân, nếu biết là tiền của cô ấy thì sẽ thấy khó chịu trong lòng, nhưng chuyện cho tới bây giờ cô không nói cũng không được.
Thẩm Ý Linh ngây ngẩn cả người, hồi lâu cũng không lên tiếng, lập tức chậm rãi nói: "Tiểu Nghiên, là mẹ nhất thời nóng ruột hiểu lầm con, mẹ chỉ là quá lo lắng, thật xin lỗi."
Dừng một chút lại nói: "Lương Chân Chân cho mượn tiền, chúng ta không cần!" Khẩu khí vô cùng kiên định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK