( Hô hấp ấm áp của Quan Hạo Lê phun trên mặt, cô đều có thể cảm giác được nhiệt độ nóng hổi truyền đến từ người anh, tim không tự chủ đập nhanh hơn, muốn đẩy anh ra, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, liền mềm lòng .
"Là em đang quan tâm anh ư?" Anh không thuận theo tiếp tục hỏi.
Tiết Giai Ny bị giữ trong lòng ngực của anh, hơi thở gần trong gang tấc, con ngươi đen nháy của anh sâu lắng nhìn cô chằm chằm nàng, khiến cô không có cách nào hạ quyết tâm suy nghĩ .
"Anh sốt cao quá, đến bệnh viện với tôi !"
Cô vội vàng nói sang chuyện khác, còn đưa tay sờ cái trán nóng bỏng của anh, khi rút tay về lại bí Hạo Lê giữ lại: "Giai Ny."
Gi ọng nói khàn nhỏ thuần hậu chất phát của anh giống như lông vũ lay động nội tâm Tiết Giai Ny. . . . . .
"Trên bàn có canh gà, thừa dịp khi còn nóng anh uống đi." Tiết Giai ny giống như một con nai con bị hoảng sợ,trong lòng ngực đập "bình bịch", đi đến phòng bếp cầm bát đũa, nhanh đổ canh gà ra cho anh uống.
Ánh mắt Quan Hạo Lê từ đầu đến cuối không rời cô, chậm rãi đứng dậy, đi đến phía sau, đưa tay ôm eo cô, gục người lên, cằm dựa vào đôi vai nhỏ bé của cô.
Khoảnh khắc anh anh dựa vào cô, cả người Tiết Giai Ny cứng ngắc, cố gắng khắc chế cảm xúc mới không có đẩy anh ra, trong lòng ngực vẫn đập"bình bịch " không ngừng, cô làm sao vậy?Lẽ nào cô thật sự thích anh ư?
Không! Chỉ là bởi vì anh sinh bệnh , chính mình không đành lòng mà thôi.
Chén canh trên tay lắc lư, thiếu chút nữa thì đổ ra ngoài: "Thừa dịp còn nóng thì uống đi."
"Là em tự nấu hả?" Quan Hạo Lê dán lên vành tai của cô, khêu gợi phun môi.
"Đắc ý cái gì! Là thức ăn trưa còn thừa, tôi thấy anh bị bệnh, một mình rất tội nghiệp, vì vậy là có lòng tốt mang đến cho anh nếm thử thôi." Tiết Giai ny cắn môi trừng hắn.
Quan Hạo Lê sẽ không để ý, buông eo cô ra, tiếp nhận chén canh, thực nể tình ăn sạch chén, anh đúng là rất đói bụng.
Tiết Giai Ny thấy anh đã ăn xong, liền thu dọn chén đĩa: "Đi thôi, đến bệnh viện."
"Không đi." Quan Hạo Lê thực quyết đoán từ chối.
"Là người lớn rồi, còn muốn làm ầm ĩ như trẻ con à!" Giọng điệu Tiết Giai Ny hơi oán trách. .
"Anh nói nghiêm túc." Dường như Quan Hạo Lê rất bất mãn với việc cô đối xử với mình như một đứa trẻ.
"Ôi chao!Bác sĩ Quan tiếng tăm lẫy lừng bị bệnh không chịu đến bệnh viện, là đạo lý gì? Chẳng lẽ là có bí mật gì không thể cho ai biết sao?" Vẻ mặt Tiết Giai Ny tò mò.
"Cảm mạo chỉ là bệnh nhỏ, tự anh có chừng mực."
Anh không đi bệnh viện là vì muốn kéo dài thêm vài ngày, vì hi vọng cô có thể chăm sóc mình vài ngày.
Ngay tại lúc hai người ai cũng không chịu lùi bước, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trong lòng Quan Hạo Lê buồn bực: chết tiệt! Rốt cuộc là ai không biết điều như vậy.
Tiết Giai Ny tới mở cửa, không dự đoán được người tới lại có thể là Đằng Cận Tư, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây ngẩn cả người, nhất là Đằng Cận Tư, hiển nhiên không nghĩ tới Tiết Giai Ny lại ở chỗ này.
"Đây không phải là phòng trọ của Hạo Lê ư?" Đằng Cận Tư ngạc nhiên hỏi.
"Anh ta ở bên trong." Tiết Giai Ny gượng cười, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Hai người. . . . . . Ở chung ?"
Câu tiếp theo của Đằng Cận Tư khiến Tiết Giai Ny muốn độn thổ, mặt đỏ như tôm hùm, tay chân luống cuống , quả nhiên không hổ là anh Đằng! Sức giết người trong giây lát thật quá mạnh mẽ .
"Không có! Tôi chỉ là tới xem anh ta có còn sống hay không thôi." Sau khi Tiết Giai Ny ổn định tâm thần, liền giải thích.
Đi cùng với Đằng Cận Tư còn có một người đàn ông cõng theo một hòm thuốc, nhìn dáng vẻ có lẽ là bác sĩ, trong lòng Quan Hạo Lê ai oán: Atư, không sớm không muộn, lại cố tình đúng lúc này…ngay điểm mấu chốt.
"Bạn của anh dẫn bác sĩ tớ rồi, vậy tôi đi đây." Tiết Giai Ny cầm lấy túi xách, hận không thể nhanh chóng chạy khỏi đây .
"Giai Ny, anh kiên quyết không phối hợp trị liệu, dù sao không ai quan tâm anh, còn không bằng để anh chết luôn cho rồi."Vẻ mặt Quan Hạo Lê thống khổ.
Đằng Cận Tư và vị bác sĩ rất biết điều ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, không rên một tiếng, trong lòng đồng thời cảm thán: xem ra bọn họ tới thật không đúng lúc, quấy rầy chuyện tốt .
Tiết Giai Ny túng quẫn mặt đỏ như máu, đối với trò chơi xấu của anh có chút bất đắc dĩ, vừa tức vừa buồn cười nhìn anh: "Anh vẫn còn là trẻ lên ba sao?"
"Dù sao anh vẫn chỉ có đơn độc một mình, kta vẫn đều là cô linh linh một người, không có người quan tâm lại càng không có người chăm sóc." Trong giọng nói của Quan Hạo Lê tràn đầy ủy khuất và bi thương.
Đang chuẩn bị mở cửa ngón tay Tiết Giai Ny run lên,người đàn ông này đang làm nũng với cô sao ? Lại nghĩ đến lúc nãy Nam Cung Thần gọi điện thoại cho cô, khi nhắc tới cha mẹ của anh muốn nói lại thôi, cô đương nhiên hiểu sai , thế cho nên sau thời gian này, gia thế của Quan Hạo Lê được sáng tỏ ở trước mặt cô, cô mới cảm thấy trước đây mình bị lừa, buồn bực không thôi.
"Đằng. . . . . ." Tay của cô vừa mới chỉ tới người đàn ông nào đó đang ngồi trên ghế sô pha mỗ nam, anh ta liền tự giác đứng lên: "Tôi nghĩ lại trong công ty có chút việc gấp, đi trước."
Trong lòng Quan Hạo Lê cảm thán một tiếng: vẫn là A Tư thức thời!
"Uy ! Anh làm gì vậy!" Tiết Giai Ny bị hành động của anh làm cho ngây ngẩn cả người.
"Tôi chỉ là mang bác sĩ đến cho Hạo Lê, chẳng lẽ tôi không thể đi sao?" Đằng Cận Tư nghiêm trang hỏi.
"Ách. . . . . ." Tiết Giai Ny hết lời, cô phải nói cái gì chứ?
Cuối cùng, Đằng Cận Tư rời khỏi, ngược lại để bác sĩ Hồ ở lại, dưới sự uy hiếp Tiết Giai N, Quan Hạo Lê ngoan ngoãn tiêm uống , rất nhanh liền buồn ngủ .
" Cô Tiết , đây là thuốc của anh Quan trong mấy ngày nay, hi vọng cô sẽ uống." Bác sĩ Hồ nói rõ ràng tỉ mỉ dược lý và liều thuốc một ngày ba bữa cần dùng,sau khi dặn dò xong hết tất cả, anh liền sửa sang lại cái hòm thuốc chuẩn bị rời đi.
"Đợi chút, ông không thể đi a!" Bỗng nhiên Tiết Giai Ny kịp phản ứng.
Bác sĩ Hồ liền hiểu rõ dụng ý của cô: " Cô Tiết, dù anh Quan sinh bệnh , nhưng dù sao anh ấy cũng là bác sĩ,việc tiêm thuốc rất là đơn giản."
"Chẳng lẽ tiêm một lần là được rồi ư? Lỡ như không giảm thì sao?"
"Nếu tình huống không thấy chuyển biến tốt, cô Tiết có thể gọi điện thoại cho tôi." Bác sĩ Hồ đưa danh thiếp cho cô, cầm lấy mọi thứ chuẩn bị đi.
"Nhưng là. . . . . ." Tiết Giai Ny ấp úng nửa ngày, cũng không biết nên nói cái gì.
"Cô Tiết yên tâm đi, chỉ cần nghĩ ngơi thật tốt, bệnh tình của anh Quan tiên sẽ tốt lên." Bác sĩ Hồ ôn hòa nói.
Mọi người đều nói như vậy rõ ràng , Tiết Giai Ny chỉ có thể nhìn ông rời khỏi, mới nửa giờ thời gian, bên trong lại khôi phục im lặng, cô kinh ngạc ngồi ở trên sô pha, có chút không hiểu được tại sao mình ở lại.
Quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi trên ghế so pha, có lẽ là do thành phần dược trong thuốc khiến anh yên giấc, nhanh như vậy anh đã ngủ rồi?
Quai1 lạ mà ! Rốt cuộc làm sao vậy?
Cô vùi đầu vào hai chân, chỉ cảm thấy càng để ý càng loạn, khiến người ta ưu sầu!
Thôi, nếu đã tới thì an tâm ở lại.
Lập tức đứng dậy vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra phát hiện bên trong không có gì, rỗng tuếch, xem ra phòng bếp chỉ là để bài trí mà thôi, may mắn ở trong tủ tìm được rồi gạo, nghĩ sẽ nấu cháo hoa cho anh ăn.
Sau khi làm xong, cô phát hiện bên trong nhà anh rất lộn xộn, có thể là do ngồi không có việc gì làm, cô thấy chỗ nào cũng không vừa mắt, xen vào này đó tâm lý quấy phá, cô cần cù quét dọn và lau chùi, làm việc lặt vặt trong nhà.
Khi Quan Hạo Lê thức dậy, trong phòng không có người, yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được, trong lòng anh nhất thời dâng lên một cảm giác vừa tủi thân vừa tức giận, bực mình làm rớt ly thủy tinh trên bàn, không có người chăm sóc, quan tâm anh, thừa dịp anh ngủ đều đi rồi. . . . . .
Đang ở ngoài ban công phơi khăn Tiết Giai Ny nghe được tiếng "choảng" vang lên, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, không ngừng hốt hoảng chạy vào, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Quan Hạo Lê hiển nhiên ngây ngẩn cả người, anh không nghỉ trong nhà có người , không nghĩ tới Tiết Giai Ny còn ở lại, sau một lúc lâu mới líu ríu nói: "Anh. . . . . . Nghĩ mọi người đều đi rồi."
Có lẽ là bởi vì ngượng ngùng,trên khuôn mặt tái nhợt của anh ửng hồng.
Tiết Giai ny"Xì" một tiếng vui vẻ, vẫn là lần đầu tiên cô phát hiện Quan Hạo Lê có một mặt giống trẻ con giống như vậy, trách không được tất cả mọi người nói đàn ông mà bị bệnh thì sẽ giống như một đứa trẻ, thật đúng là rất giống, nhất là dáng vẻ anh đỏ mặt, thực. . . . . . Đáng yêu. (⊙o⊙)
"Em không có đi sao?" Quan Hạo Lê hỏi thật sự ngu ngốc.
"Tôi thấy anh sốt đến mơ hồ rồi , bây giờ sao rồi ?" Tiết Giai Ny tâm tình tốt, đi qua sờ cái trán của anh, phát hiện không có nóng như trước .
Quan Hạo Lê nắm lấy tay cô: "Đừng đi."
"Buông tay ! Anh còn phải tiêm thuốc." Tiết Giai Ny vội vàng rút tay về, đáng tiếc anh nắm quá chặc , giãy không ra.
"Đừng đi." Anh lặp lại.
Tiết Giai Ny xem như kiến thức một mặt về tính trẻ con của anh , chỉ có thể dỗ anh:"Tôi chỉ ở trong phòng này thôi."
Nghe được câu trả lời lấp lửng của cô, Quan Hạo Lê không vừa lòng lắm, dùng tay không tiêm kéo cô ngồi xuống đùi mình ngồi , Tiết Giai Ny tự nhiên không thuận theo, cô đáp ứng ở lại chăm sóc anh vì không đành lòng nhìn anh đơn độc một mình, cũng không có nghĩa. . . . . . Cô thích anh.
-----------------------