Uống canh! Tên đại ác ma khốn kiếp, nhất định là anh cố ý, để tôi đói bụng còn anh thì hết ăn lại uống, thật quá đáng! Trong lòng Lương Chân Chân hung hăng mắng.
Đúng là Đằng Cận Tư cố ý, nhìn dáng vẻ cô tức giận giơ nanh múa vuốt rất thú vị, vốn nghĩ anh ăn xong là thôi, đương nhiên con mèo hoang nhỏ bên cạnh không cho anh ăn đàng hoàng, động tác vừa thô lỗ lại bất lịch sự, khiến anh ăn cực kì khó chịu, còn hại anh nấc cục, hừ! Không uống canh sao mà tiêu hóa được?
Dám đấu với anh? Còn non lắm!
“Hay là uống canh gà hầm măng với táo đỏ được không? Bổ máu.” Ánh mắt Lương Chân Chân lướt một vòng qua bàn ăn, cuối cùng dừng lại ở chén canh xen lẫn trắng trắng hồng hồng, tốt bụng đề nghị.
Buổi sáng, một quyền kia đánh đến long trời lở đất, bàn trà bằng thủy tinh bị khuyết mất một góc lớn, toàn bộ vỡ vụn thành từng mảnh, chất lỏng màu đỏ cứ như vậy theo lòng bàn tay anh chảy xuống, nhìn thấy mà ghê.
Sau đó anh cứ thế mang cánh tay nhỏ máu đi, lúc trở lại thì đã băng bó thành cái bánh chưng, chắc là rất nghiêm trọng.
Lúc cô có ý tốt, Đằng Cận Tư lại cho rằng cô cố ý chế nhạo mình, anh đường đường là nam nhi sức dài vai rộng, thân thể cường tráng, chảy chút máu đã là gì?
Bổ máu? Nói không chừng người khác nghe được lại cười đến rụng răng mất! Đúng là cô bé đáng chết!
“Không uống!” Con ngươi anh nheo lại thành một đường hẹp dài, trong con ngươi u ám bắn ra tia sáng lạnh thấu xương, giọng nói càng thêm băng giá như sương.
Lương Chân Chân có chút khó hiểu tại sao anh lại phản ứng khác thường như thế, cô có nói gì không nên nói sao? Lòng tốt lại bị coi là gan lừa, không uống thì không uống, . . . . hung hăng cái gì! Thật không lý giải nổi!
“Vậy thì uống canh khoai hầm xương với ngô nhé?”
Đằng Cận Tư trầm mặc không nói gì, hôm nay đầu bếp làm thức ăn rất không hợp khẩu vị của anh, khi nào bảo Nam Cung Thần tìm thêm một người nữa, nước canh ngon như vậy, cho thêm dược liệu vào làm gì?
Đúng là vẽ chân cho rắn!
Lương Chân Chân thấy ác ma mặt lạnh không cự tuyệt, liền múc một chén canh nhỏ, dùng cái muỗng khuấy lên, múc một muỗng nhẹ nhàng thổi nguội, bây giờ cô phải tập trung tinh thần tranh thủ phục vụ ác ma chu đáo, cô sẽ được giài thoát.
Hu hu hu. . . . . Cái bụng đáng thương của cô đói meo, ngực cũng dán vào lưng luôn rồi a!
“Ách. . . . . Há miệng.” Cô múc một muỗng canh đầy đưa tới bên miệng người nào đó, nhận ra ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, ưm. . . . . . Đây là tình huống gì?
“Miệng đau.” Người nào đó không đỏ mặt không thở gấp phun ra một câu, bộ dạng cao cao tại thượng như bậc quân vương ngày xưa, còn cố tình tỏ ra bình tĩnh tự nhiên, đúng là càng nhìn càng làm cho người ta muốn nổi điên một trận.
“Vậy sao anh còn kêu gào muốn ăn canh?” Lương Chân Chân thật muốn dội chén canh lên đầu anh, dù sao lợn chết cũng không sợ phỏng nước sôi!
“Tôi nghẹn rồi.”
→__→∣∣∣
Tay Lương Chân Chân run kịch liệt, đây là cái logic gì vậy, một lát thì miệng đau, một lát lại nghẹn, vậy tóm lại là muốn thế nào?
“Vậy. . . . . Rốt cuộc anh muốn sao?” Cô cực kì cố gắng kiềm chế mình kích động muốn ném bát đi, ổn định hơi thở hỏi.
“Đều tại em làm hại, vừa nãy đút cơm cho tôi dùng muỗng hơi quá sức rồi, chọc iệng tôi đau đến bây giờ.” Giọng nói này chính là sự kết hợp giữa oán trách và nũng nịu, có lẽ phát ra từ miệng Đằng Cận Tư thì mùi vị càng trở nên đặc biệt rồi.
(thử tưởng tượng một chút, dáng vẻ đại thiếu lãnh khốc làm nũng, khụ. . . . .)
Trên trán Lương Chân Chân trượt đầy hắc tuyến, khóe miệng không nhịn được giật mấy lần, cái gì mà đều là lỗi của cô! Trên đời này còn thiên lý hay không!
Còn nữa, tên ác ma này còn oán trách cô sao? Đúng là khó mà phục vụ kiêu ngạo đại nhân!
Chén canh trong tay cô cầm không cân bằng nên bị dao động mạnh, tay chân Lương Chân Chân luống cuống muốn giữ yên nó, mà bất đắc dĩ vừa rồi ác ma làm cho cảm xúc của cô quá mãnh liệt, có chút không khống chế được sức lực.
Thế cho nên____
“Chết tiệt! Em làm cái gì vậy!” Đằng Cận Tư đen mặt quát, cô bé này nhất định cố ý, không chỉ có vẻ mặt phong phú, ngay cả hành động cũng chả thua kém, cư nhiên vẩy nước nóng lên quần của anh.
“Tôi. . . . . Tôi thật sự không cố ý.” Lương Chân Chân vội vàng đặt nửa chén canh còn lại lên bàn, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Thật ra trong lòng cô vui như nở hoa, ai bảo hành vi của anh xấu xa, bị phỏng là đáng đời! Nhưng khi cô vừa nhìn thấy vị trí cụ thể bị ướt thì trong lòng lập tức nổi trống liên hồi, trời ạ! Sao lại trùng hợp như vậy!
“Em cố ý muốn tôi bị phỏng thì có!” Đằng Cận Tư nghiêm mặt lạnh lẽo hừ nói, anh còn không biết cô bé này nhỏ mọn, ngoài mặt khéo léo nghe lời, kì thực sau lưng cất giữ ý xấu đối phó anh.
Mấy ngày qua cũng thông minh hơn không ít, cứ giả bộ hư hư thật thật với anh, hừ!
“Thật sự tôi không cố ý, tôi đi lấy khăn giấy.” Lương Chân Chân sợ hãi xoay người đi tìm khăn giấy, không phải canh đó rất nóng đấy chứ? Cầu trời phù hộ cho cái kia không xảy ra chuyện gì, nếu không mình lại gặp nạn, vừa nghĩ tới anh đã từng bắt mình liếm chỗ đó, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, ngàn vạn lần đừng lặp lại một lần nữa.
Thật may là canh ở trên bàn một thời gian đã nguội đi nhiều, không nóng lắm, bằng không thì! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Lương Chân Chân cầm một xấp khăn giấy vội vã trở lại, ngồi xổm xuống lau địa phương ướt át kia đi, một lòng cầu nguyện không gặp phải chuyện xấu, đừng có chuyện gì a!
“Dừng lại!” Giọng Đằng Cận Tư khàn khàn yêu mị đột nhiên vang lên bên tai Lương Chân Chân, cô khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, bàn tay dừng lại đặt trên nơi nào đó, hiển nhiên không ý thức được điều gì____
“Hả?. . . . .” Cô nghi ngờ há miệng nhìn anh, hai cánh môi mềm mại hiện ra đường cong khiêu gợi hoàn mỹ, đôi mắt nai con đen láy trong suốt đầy mê man và không hiểu, cô còn chưa lau khô mà.
“Nói, có phải em cố ý không!” Đằng Cận Tư nắm thật chặt cằm của Lương Chân Chân, cả người tản ra hơi thở tàn bạo khiến người ta sợ hãi.
“Ưm. . . . . . . Tôi không có.” Lương Chân Chân đau đến nhíu mày.
“Rất thích lau chỗ đó à?” Giọng Đằng Cận Tư hơi cao lên một chút, có một loại yêu mị quyến rũ người.
Mê hoặc.
Có lẽ lời của anh quá mức hữu tình. Ý vị sắc màu, Lương Chân Chân nhạy cảm cảm giác dưới tay mình có thứ gì đó thay đổi, vừa cứng rắn lại nóng bỏng.
“Đánh rắm! Tôi mới không có!” Dưới tình thế cấp bách, Lương Chân Chân nóng lòng nói tục, cô thật sự cảm thấy mình bị oan uổng, hơn nữa gần đây ác ma không có hành động gì quá đáng với cô, cho nên không khống chế được mặt bất nhã của mình.
Đằng Cận Tư bị lời nói của cô làm cho kinh sợ, quả nhiên là con mèo hoang nhỏ này đủ thâm sâu, không chỉ biết la lối om sòm mà còn biết nói tục nữa, chẳng lẽ đây mới là bản chất thật của cô?
“Tôi. . . . . Tôi. . . . . Anh nói oan cho tôi rồi.” Lương Chân Chân “tôi” cả nửa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể cắn môi cực kì uất ức.
“Sự thật ngay trước mắt, tôi nói oan cho em cái gì?” Đằng Cận Tư mặt lạnh nhìn quần mình bị ướt một mảng, giọng nói đầy uy quyền.
Bây giờ anh cực kì khó chịu, trong cơ thể có một làn sóng nhiệt chạy tán loạn tứ phía, bên dưới bị con mèo hoang nhỏ gián tiếp vuốt ve trở nên cương cứng, kêu gào muốn làm chuyện xấu.
Lương Chân Chân uất ức cắn môi, nhỏ giọng lầm bầm nói, “Người ta không cẩn thận vảy nước canh lên quần anh, đương nhiên là muốn giúp lau khô rồi, chỉ là trùng hợp. . . . . Vị trí rất đặc biệt thôi mà.”
“Không cẩn thận? Sao tôi lại nhìn giống như là em cố ý?” Từng câu từng chữ Đằng Cận Tư gằn cực kì rõ ràng, thấm vào tai của Lương Chân Chân.
Cô đỏ mặt lên nói, “Anh. . . . . . Nói không có đạo ký!”
“Đạo lý?”
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc cô một cái, đứng lên bắt đầu chủ động gỡ dây thắt lưng, nước canh dầu mỡ đã thấm vào trong quần lót, giờ phút này đang ướt nhẹp dính trên da anh, vô cùng không thoải mái.
“Này! Anh làm gì thế?” Lương Chân Chân bị hành động bất ngờ của anh dọa cho sợ, kinh hãi trợn mắt.
“Bây giờ cả người tôi dính dầu mỡ nhầy nhụa, em thấy tôi nên làm gì?”
“Muốn tắm thì vào phòng tắm mà cởi quần áo, ở đây hơi. . . . .” (lộ liễu quá) mấy chữ sau Lương Chân Chân không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
“Đi lấy áo choàng tắm cho tôi.” Đằng Cận Tư không phải loại người hào phóng chỗ nào cũng có thể khỏa thân không kiêng nể ai, cho nên anh cởi quần là vì rất không thoải mái, từ nhỏ sống trong nhung lụa không thể nào chịu nổi cái cảm giác dầu mỡ dính vào da một khắc nào.
Ngừng một chút lại nói, “Trừ em ra, bất luận là ai cũng không được phép tới gần nơi này.”
Anh không phải đồ điên, cũng không muốn thân thể mình bị những người phụ nữ khác nhìn thấy, nếu không phải những nữ giúp việc kia là người mà bà nội chọn từ Đằng gia tới, căn bản anh cũng không muốn.
Vậy mà Lương Chân Chân lại hiểu lầm ý của anh, cho là anh muốn là loại chuyện đó với mình, vừa đi vừa nhỏ giọng mắng: tên cuồng biến thái! Sắc ma! Chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, khốn kiếp!
Cô đến phòng tắm đúng lúc nhìn thấy một nữ giúp việc đang lau rửa phòng tắm, liền nảy ra ý hay, giả vờ ôm bụng, “Ai ôi! Tôi đau bụng quá, cô giúp tôi mang áo choàng tắm đến phòng ăn được không, chủ nhân nhà cô đang chờ ở đó, tôi sợ kéo dài thời gian,. . . . . . Đau quá. . . . .”
Mỗi lần dì cả tới là cô đau đến chết đi sống lại, từng có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, giả vờ đau bụng với cô mà nói giống như một bữa ăn sáng, quá đơn giản.
Nữ giúp việc kia nhìn bộ dạng cô quả thật không giống đang giả vờ, liền quan tâm hỏi, “Lương tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, cô mau mang áo choàng tắm đến phòng ăn đi.” Giọng Lương Chân Chân yếu đuối y như bệnh nhân, trong mắt tràn đầy mong đợi.