Editor: Puck
Tiết giai Ny cao hứng nhìn họ, càng thêm tò mò về thân thế của Kiều Tuyết Nghiên.
Đợi phim kết thúc, sau khi tách khỏi bọn họ, Lương Chân Chân mới nói đầu đuôi câu chuyện với bạn tốt, bây giờ cô đang phiền não, suy nghĩ trong vòng luẩn quẩn, cần người bên cạnh chỉ điểm mới được.
Sau khi nghe xong, Tiết Giai Ny không có phản ứng hồi lâu, chậm rãi mở miệng, “Chuyện này thật khéo, không trách được lúc nãy khi mình dùng sức hỗ trợ tác hợp Nam Cung và Kiều Tuyết Nghiên, hai người đều không lên tiếng, sao lại không ngăn tớ lại?”
“Ngăn được sao? Hơn nữa, trường hợp đó cũng không thích hợp!” Cát Xuyến than thở.
“Lần đầu tiên tới nhìn thấy chuyện trùng hợp như vậy, liên tiếp, hợp lý khiến người ta không thể tin được.” Tiết Giai Ny cảm khái.
“Hai người ngược lại cho tớ chủ ý! Đầu tớ cũng sắp phình to rồi.” Lương Chân Chân cau mày dáng vẻ tràn đầy khổ sở, hy vọng các cô ấy có thể cho chút ý kiến thiết thực gì đó.
“Nếu không chúng ta giới thiệu vài người cho Nam Cung, để cho anh ấy mất hứng thú với Kiều Tuyết Nghiên?” Cát Xuyến nói.
“Trị ngọn không trị tận gốc, Kiều Tuyết Nghiên người ta là bạn học chung với em gái Nam Cung, quan hệ hai người cũng rất tốt, cơ hội gặp mặt là bó lớn, trong cuộc sống thường xuyên sẽ phát sinh ngoài ý muốn, diệt tận gốc không hết các khả năng.” Lời Tiết Giai Ny rất đúng trọng tâm.
Lương Chân Chân vẻ mặt đau khổ rất sa sút tinh thần, “Tình tiết máu chó trong tiểu thuyết lại xảy ra trước mắt, tớ hy vọng nhường nào Kiều Tuyết Nghiên không phải con gái Thẩm Ý Linh, cứ như vậy, phiền não gì cũng có thể giải quyết!”
“Thật ra thì nói đi nói lại, đều do người mẹ kia gây họa.” Cát Xuyến nói tiếp.
“Nếu không nói chân tướng cho Đằng Cận Tư đi, anh ấy có quyền biết những chuyện này, hơn nữa cũng tránh sau này gặp phải phiền toái, một khi cậu nói dối một lần, sau này phải nhờ nói dối tới che lấp, mặc dù cậu vì tốt cho anh ấy, sợ anh ấy bị tổn thương, nhưng thật ra cậu chưa từng nghĩ tới, anh ấy không phải người đàn ông bình thường, anh ấy không yếu ớt như trong tưởng tượng của cậu.” Tiết Giai Ny trầm tư một lát rồi nói.
“Ngoa tử nói rất có đạo lý, phiền não của cậu vốn ở chỗ này, giấu giếm mãi không phải là cách, cậu phải tin tưởng anh ấy.”
Lương Chân Chân mím môi trầm mặc hồi lâu, “Ừ, để tớ tìm cơ hội nói chuyện với a Tư.”
Cũng không lâu lắm, ba người mỗi người một ngả, trở về nhà mình.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong phòng ngủ, Lương Chân Chân đi tới đi lui trong phòng, tâm tư khó ổn định, nghĩ tới phải mở miệng thế nào mới không lộ vẻ đột ngột.
Đằng Cận Tư tắm xong đi từ phòng tắm ra, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, không khỏi kỳ quái, “Nai con, em sao vậy?”
“À? Không có việc gì! Không phải bác sỹ nói em nên chú ý vận động nhiều sao! Buổi tối ăn no căng rồi, cho nên đi vài vòng, đẩy mạnh tiêu hóa.” Lương Chân Chân từ ngây ngốc nhanh chóng khôi phục tự nhiên.
Đằng Cận Tư hoài nghi nhìn cô, cô vẫn là người không giấu được tâm tư, chỉ cần vừa nói dối, ngón tay sẽ bất an vặn vẹo vạt áo, trăm thử không sai, chẳng lẽ cô đã biết?
Xế chiều hôm nay, anh nhận được tin tức chính xác, Thẩm Quân Nhã và mẹ cô ta đã cùng trở lại từ thành phố Tam Á đảo Hải Nam, nghe nói về cơ bản bệnh của Thẩm Quân Nhã đã khỏi, cô ta trở lại nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng với quan hệ của cha cô ta và nai con, cho nên, anh đang suy nghĩ có nên nói cho cô biết hay không.
“Nai con, có phải em biết cái gì không?” Anh kéo tay cô ngồi bên giường, thử dò xét hỏi một câu.
Lương Chân Chân hoàn toàn die.endanl.eêquuydon hiểu lầm ý tứ của anh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức giả bộ đau bụng, “A! Giống như ăn gì đau bụng rồi, em đi toilet trước.”
Nhìn bóng lưng hoảng hốt mà chạy của cô, nghi vấn nơi đáy lòng Đằng Cận Tư nặng hơn, nai con sao vậy?
Trong toilet, Lương Chân Chân khổ sở suy nghĩ lấy cách gì nói ra, cô không muốn a Tư khổ sở, thật sự làm người ta đau đớn. ╮(╯▽╰)╭
Mười phút sau, cô sảng khoái tinh thần đi ra, vén chăn lên dựa vào trong ngực ấm áp của ông xã, chớp cặp mắt đen nhánh nhìn anh, “Ông xã, em có chuyện muốn nói cho anh biết.”
“Bà xã, anh có chuyện muốn nói cho em biết.”
Hai người gần như đồng thanh nói, sau khi sững sờ một giây nhìn nhau cười, “Em nói trước đi.” Lương Chân Chân vẫn còn mong đợi anh muốn nói gì với mình, nhưng Đằng Cận Tư lại để cho cô nói trước.
Tên đã lên dây không bắn không được, ngón tay Lương Chân Chân vô thức vẽ mấy vòng trên ngực anh, tròng mắt đen ngập nước tội nghiệp nhìn anh, “Ông xã, nếu như em tự ý đi gặp… Mẹ anh, anh có mất hứng không?” Vừa