Tiết Giai Ny quá mất mặt nên không thèm để ý tới anh, âm thầm nói thầm một câu: miệng lưỡi trơn tru!
Ngay cả hành lý cũng chưa cất họ đã trực tiếp đến nhà họ Đằng, Lương Chân Chân mang thai bụng dường như rất lớn, đang đứng ở cửa chào đón họ, đúng lúc hôm nay có ánh nắng mặt trời, làm cả người ấm áp.
"Chân Chân, bụng cậu thật lớn." Tiết Giai Ny vội vàng bước tới, tò mò nhìn cái bụng tròn vo của bạn tốt.
"chứ còn gì nữa, trong bụng có hai đứa nhỏ, làm mình mệt chết luôn nè, muốn xoay người còn khó hơn lên trời nữa." Lương Chân Chân vuốt bụng cảm khái nói.
"Mình nhìn thôi cũng cảm thấy mệt mỏi nữa mà, bụng bỗng nhiên lớn như vậy, nặng trịch ở trên người." Tiết Giai Ny nhìn hai gò má mập mạp của bạn tốt.
"Ôi. . . . . . Bảo Bảo đá mình ." Lương Chân Chân vội vàng sờ bụng của mình, bởi vì là mùa hè, ăn mặc mỏng manh, có thể dễ dàng nhìn thấy cái bụng to nhô lên.
Hiện tượng này đối với Tiết Giai ny mà nói, không thể nghi ngờ là một điều kỳ lạ mới mẻ, nhịn không được kinh hô, "Trời ạ! Rõ ràng là nó đang đạp kìa."
"Cậu sờ đi, cảm thụ một chút." Lương Chân Chân kéo tay bạn tốt để lên bụng của mình.
Tiết Giai ny trợn mắt há hốc mồm nhìn bụng bạn tốt, cảm thụ được lòng bàn tay truyền đến cảm giác đập nhẹ nhàng, trong lòng bỗng dưng tràn đầy tình cảm dịu dàng, đây là sức mạnh của đứa nhỏ ư?
"Thật thần kỳ." Cô thì thào tự nói.
"Cho nên nói, mang thai vừa là việc tra tấn người lại là việc khiến người ta can tâm tình nguyện , hắc hắc. . . . . ." Lương Chân Chân cười tủm tỉm nói.
"Biết lá bây giờ cậu hạnh phúc rồi !" Tiết Giai Ny cười trả lời, nhìn bạn tốt phát ra niềm hạnh phúc từ trong nội tâm,tận đáy lòng cô cũng cảm thấy thật vui vẻ.
Lương Chân Chân liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón út của cô, "Xem ra, cậu cũng muốn gia nhập bộ tộc kết hôn rồi đó."
"Mình còn chưa có đồng ý mà!" Tiết Giai Ny nổi giận trừng mắt iếc nhìn cô.
"Phải không? Chiếc nhẫn kia đều mang ở trên tay ? Còn không có đáp ứng?" Lương Chân Chân cầm lấy tay cô, cười mờ ám.
Tiết Giai Ny cắn cắn môi, "Đừng giễu cợt mình, nói cho mình cảm nhận khi mang thai đi."
"Sao hả? Cậu muốn chuẩn bị trước sao?"
"Chân Chân!Mình đang nói chuyện nghiêm túc mà !" Tiết Giai Ny buồn bã nói.
"Hì hì. . . . . . đùa với cậu chút thôi!" Lương Chân Chân cười đến rất vui vẻ, giờ phút này cô chính là người phụ nữ mang thai hạnh phúc.
Hai người lôi kéo tay nhau ra sau nhà nói chuyện , Đằng Cận Tư cùng Quan Hạo Lê ngồi nói chuyện trong phòng khách.
"Đồng ý rồi sao?"
"Uh, không thấy được trên tay đang đeo nhẫn hả?" Khóe miệng Quan Hạo Lê nở nụ cười.
"Phía ba mẹ, cậu đã thuyết phục được chưa?" Đằng Cận Tư lành lạnh hỏi.
Nói tới vấn đề này, tâm tình tốt đẹp của Quan Hạo Lê nhất thời tan thành mây khói , "Tiên trảm hậu tấu, đối phó mẹ mình, chỉ có thể dùng loại phương pháp này."
"Thật sự không được, xin mời bà nội của mình rời núi đi, lời nói của bà, bác gái sẽ chịu nghe ." Đằng Cận Tư đưa ra chủ ý giúp anh.
Quan Hạo Lê kích động vỗ đùi, "Ý kiến hay! Có bà nội ra mặt, mẹ mình chắc chắn sẽ nghe ."
"Trước đừng cao hứng quá sớm, mời bà nội hỗ trợ đó là bước cuối cùng từng, tình huống vạn bất đắc dĩ mới được dùng, về phía bác gái chủ yếu dựa vào cậu, dù sao thì vẫn ở cùng một nhà với nhau."
"Mình hiểu được, đối với mẹ, quan niệm dòng dõi rất thâm căn cố đế , việc gì khi đã quyết thì khó mà thay đổi." Quan hạo lê thở dài.
Đằng Cận Tư vỗ vỗ bờ vai của anh: "Bất cứ chuyện gì chuyện đều có biện pháp giải quyết,mình nghĩ bác gái sớm hay muộn gì cũng sẽ hiểu được.”
"Chỉ mong vậy" Trong lòng Quan Hạo Lê vẫn không ôm bất cứ hy vọng nào, cá tính của mẹ, anh hiểu rất rõ, làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp chứ?
Không biết có phải là vì bạn tốt đến chơi khiến Chân Chân hưng phấn ,ngày dự sinh lại xảy ra sớm hơn, đêm đó sau khi tất cả mọi người đã đi ngủ, cô ấy bắt đầu gào khóc.
Đằng Cận Tư đau lòng thay cho bà xã, bèn gào to đánh thức mọi người, mọi người hoảng loạn, càng nhanh càng loạn.
"Đau. . . . . ."Mồ hôi chãy ròng ròng trên trán Lương Chân Chân, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.
"Bà xã, em cố gắng chịu đựng, bây giờ chúng ta sẽ tới bệnh viện ngay." Đằng Cận Tư hiện tại hoàn toàn không có cách nào ôm bà xã và đứa nhỏ, may mắn có Quan Hạo Lê tại đây giúp đỡ.
Tiết Giai ny đứng ở một bên nhìn lo lắng, lại không có biện pháp giúp bạn tốt, chỉ có thể cỗ vũ động viên tinh thần cô ấy.
Dọc theo đường đi, Lương Chân Chân vô cùng đau đớn, Đằng Cận Tư nóng vội ôm bà xã vào lòng dịu dàng an ủi, chỉ hận không thể mọc thêm cánh, để bay đến bệnh viện.
Cũng may an toàn tới bệnh viện, lập tức có y tá phụ giúp đưa xe giải phẫu lại đây, Lương Chân Chân bị đẩy mạnh tới phòng phẫu thuật, Đằng Cận Tư vốn muốn đi theo đi vào , kết quả bị y tá ngăn ở bên ngoài.
Nếu không phải Quan Hạo Lê khuyên can, chỉ sợ anh ấy sẽ không quan tâm gì mà chạy vào .
Bà Đằng ngồi ở nhà không yên, lôi kéo Hạ Đông thúc giục lái xe tới xem cháu dâu, phụ nữ sinh đẻ và việc khó khăn nguy hiểm, bà không không thấy được Chân Chân an toàn, trong lòng lo lắng.
Hơn nửa đêm , ngay cả viện trưởng đều kinh động ,gọi điện cho bác sĩ mỗ chính, yêu cầu phải phẫu thuật thành công, cần phải mẹ tròn con vuông, đây là nhân vật mà họ không thể nào đắc tội được.
Nửa giờ, một giờ, hai giờ. . . . . .
Thời gian càng lâu, người chờ ở bên ngoài lại càng sốt ruột, nhất là Đằng Cận Tư, cố ý muốn vào trong với bà xã.
Ytá không có cách nào khác, đành để anh ấy vào trong, Lương Chân Chân nhìn thấy anh, trong nháy mắt, nước mắt tựu ra đến đây, ô ô. . . . . . Đau quá, sinh đứa nhỏ đau quá khổ, cô ấy cảm thấy chính mình sắp đau chết .
"Bà xã, sinh xong lần này chúng ta không bao giờ sinh nữa ." Đằng Cận Tư nắm tay cô dỗ nói.
"Ô ô. . . . . . Không sinh . . . . . ." Lương Chân Chân khóc như núi đổ .
Ngoài phòng phẫu thuật, Tiết Giai Ny khẩn trương nắm chặt ngón tay của cô.
Quan Hạo Lê bước tới, ôm cô vào lòng, cầm tay cô: "Yên tâm đi, không có việc gì , bây giờ y học hiện đại như vậy, chắc chắn chị dâu sẽ mẹ tròn con vuông ."
"Uh." Tiết Giai Ny hoang mang lo sợ gật gật đầu.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, trước kia nghe nói này sinh đứa nhỏ sự tích cũng không đủ để cho cô sinh lòng sợ hãi, tưởng tượng không có căn cứ làm sao bằng cảm giác trải nghiệm chân thật chứ?
Mải đến hai giờ sáng, hai đứa nhỏ mới khóc"Oa oa" , một nam một nữ, anh trai ra sớm hơn em gái 10 phút, ngoại trừ giới tính khác nhau thì khuôn mặt gần như giống hệt nhau.
Ngay lúc bà Đằng đến nhìn cháu trai và cháu gái, tảng đá trong lòng lặng lẽ rơi xuống, người lớn và trẻ nhỏ đều bình an, thật là việc tốt!
Lương Chân Chân chỉ liếc nhìn con trai và con gái một lần, liền ngủ miên man, cô ấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá nha. . . . . .
Sau vài ngày ở bệnh viện, Lương Chân Chân liền bị dời về nhà tịnh dưỡng , cả nhà họ Đằng từ trên xuống dưới đều chăm sóc cho cô, mỗi ngày đều ăn ngon, khiến cô ngày càng trắng trẻo mập mạp.
Quan Hạo Lê cùng Tiết Giai Ny mấy ngày này cũng vẫn ở tại nhà họ Đằng , ở chung thật sự hòa hợp, rất ngọt mật, hai người thường xuyên ở cùng An An và Nhạc Nhạc, chơi đùa cùng chúng.
"Nini, nếu em thật sự thích, chúng ta cũng sinh một đứa?" Quan Hạo Lê để sát vào tai cô thì thầm.
"Muốn sinh anh tự mà sinh." Tiết Giai Ny sẳng giọng.
"Sinh đứa nhỏ cần hai ta cùng cố gắng mới được." Quan Hạo Lê tiếp tục mặt dày mày dạn, anh nghĩ nghĩ, nếu Nini thật sự mang thai, mẹ chắc sẽ không đến mức tuyệt tình đi ?
Tiết Giai Ny mạnh mẽ véo anh một cái: "Miệng lưỡi trơn tru!"
"Bà xã, những câu anh nói đều là lời nói thật!"
Quan Hạo Lê đưa tay lên thề, biểu tình vô cùng còn chân thật.
"Hừ!" Tiết Giai ny hừ lạnh.
*****
Này sương ngọt ngào ân ái, Singapore bên kia lại trở mình thiên, sân bay cầu hôn ảnh chụp đã muốn đổ bộ các đại báo chí cùng trang web, Trình Nhã Chi cùng Giản Mộng Ngữ đều thấy được.
Hai người tức giận đến khuôn mặt đều nhanh vặn vẹo , nhất là Giản Mộng Ngữ, đầu ngón tay bấu chặt vào da thịt, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của người phụ nữ trên báo.
Cô ta là ai? Dựa vào cái gì!
Cô ta dựa vào cái gì có thể được đến anh Hạo Lê yêu?
"Tiểu Ngữ, con đừng vội, bác bây giờ liền phái người đi thăm dò rõ ràng người phụ nữ đó là ai, cái loại phụ nữ lai lịch không rõ ràng này, tuyệt đối không vào được cửa lớn nhà họ Quan ." Trình Nhã Chi vội vàng an ủi cô ta.
"Bác, bác nhất định phải làm chủ cho con!" Giản Mộng Ngữ bổ nhào vào lòng bà khóc lóc.
Trình Nhã Chi vỗ vỗ lưng của cô ta:"Yên tâm đi, chuyện này liền giao cho bác ."
Giản Mộng Ngữ khóc như núi đổ , trong lòng tràn đầy không cam lòng cùng phẫn nộ, cô không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra vì sao anh Hạo Lê không thích chính mình?
Người phụ nữ đó có cái gì tốt chứ?
Đáng giá anh trước mặt mọi người cầu hôn? .
"Nhưng là,anh Hạo Lê đã cầu hôn cô ta." Giản Mộng Ngữ nghẹn ngào .
"Hài tử ngốc, bọn họ cho dù kết hôn , bác đều có biện pháp chia rẽ, yên tâm đi, bác sẽ không thừa nhận cô ta , phải tin tưởng vào mình."
Trình nhã chi an ủi chắc con dâu, trong lòng tính toán bước tiếp theo làm như thế nào.