Editor: Overdose
Lương Chân Chân đang chìm đắm trong ảo tưởng liền bị một tiếng gọi “Đằng thiếu” lôi về hiện thực, vội vã quay đi lau nước mắt nơi gò má, cô không thể khóc trước mặt hắn được.
“Sao lại khóc?” Đằng Cận Tư sải bước lớn đi đến bên cạnh cô, ngón trỏ nâng cằm cô lên, trong giọng nói kìm nén không vui, đôi mắt đen sâu thẳm giống như dao găm quét qua quét lại trên người cô.
“Anh nhìn lầm rồi, tôi đâu có khóc.” Lương Chân Chân chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội như nai nhỏ, bộ dạng ấy thật sự là hồn nhiên ngây thơ nói không nên lời.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một người đang giả bộ vô tội, còn một người đang nhìn bằng ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu cô, nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy hình ảnh này lại cực kì lãng mạn.
Mặt trời chiều đang ngả về phía tây, một thân váy trắng mềm mại tung bay trên bụi cây, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng nắm lấy bụi cây, tuyệt đẹp như thiên nga trắng khẽ ngẩng cái cổ dài của nó lên, phác họa nên một vòng cung gợi cảm mê người; đôi mắt to tròn như chứa đựng một hồ xuân thủy, như xoáy nước đen không đáy.
Đằng Cận Tư bị đôi mắt đen như xoáy nước kia hút vào, không thể nào dời đi được, vóc người của anh cao lớn, đứng ở nơi đó như một dãy núi đồ sộ, làm cho người ta có cảm giác áp lực nặng nề, nhưng trong đôi mắt anh lại vô cùng nóng bỏng, không hề ăn khớp với hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo của anh.
Người hầu nữ rất biết điều nhỏ giọng lui ra, không dám quấy rầy không gian ấm áp duy mỹ này.
“Tôi. . . . . .” Lương Chân Chân bị anh nhìn đến gương mặt nóng lên, trong lòng buồn bực: ánh mắt ác ma đột nhiên trở nên nóng bỏng như vậy, khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô vừa mở miệng đã nhìn thấy tay trái của Đằng Cận Tư vươn ra, cô còn tưởng rằng anh muốn đánh mình, sợ tới mức nuốt câu tiếp theo vào cổ họng, ngây ngốc nghĩ có nên chạy trốn hay không, lại nhận ra cánh tay kia không vung xuống như dự đoán, mà rơi trên đầu cô.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Lương Chân Chân lo lắng, trái tim đập bùm bùm không ngừng, cảm thấy bàn tay kia dừng lại trên mái tóc mình, không hiểu anh ta có ý đồ gì.
Đôi mắt Đằng Cận Tư híp lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào một vật thể nhỏ bé, đầu cúi xuống quan sát.
“Này, anh. . . . . . Làm gì vậy?” Lương Chân Chân run run rẩy rẩy hỏi
~(>_<)
~Người nào đó vẫn như cũ, không để ý đến câu hỏi của cô, vẻ mặt vẫn nghiêm túc dùng ngón tay nhặt từ trên tóc cô một vậy lông lá màu xanh lá cây, bình tĩnh nói: “Sâu róm.”
“A a a!!!”
Lương Chân Chân sững sờ hai giây, ngay sau đó nhắm mắt hét ầm lên, cô sợ nhất là loài bò sát lông lá mềm nhũn này, còn nhớ hồi học tiểu học, trong lớp có một bạn nam rất thích trêu chọc các bạn nữ, có lần thừa lúc cô đi toilet, bạn nam đó bắt một con sâu lông béo múp míp bỏ vào hộp bút của cô, đến khi cô mở ra thì sợ đến linh hồn nhỏ bé cũng chẳng còn, khóc “oa oa oa” suốt một tiết.
Từ đó về sau, chỉ cần là sinh vật tương tự với loài bò sát này thì tất cả đều là sát tinh của cô!
Lông mày Đằng Cận Tư giật giật, không phải chỉ là một con sâu róm thôi sao? Ngón tay bóp nhẹ là đã chết rồi, sao cô bé này lại kêu khóc thê lương đến thế?
Anh nghi ngờ nhìn vật nhỏ nào đó đang động đậy giữa ngón tay của mình, sau đó nhẹ nhàng phủi đi mất tích.
“Mất rồi.” Giọng nói của anh luôn luôn có sức uy hiếp, Lương Chân Chân lặng lẽ mở một mắt ra dò xét, phát hiện ra không thấy con sâu róm ấy đâu nữa, lúc này mới yên lòng.
Trời ạ! Chỗ này không thể ngồi lại được, các loài bò sát thay nhau ẩn hiện, cô nên mau mau đi vào nhà đã, khi đang chuẩn bị đứng dậy, cô lại phát hiện ánh mắt thâm trầm của Đằng Cận Tư nhìn nơi nào đó trên đỉnh đầu cô.
“Chỗ đó, có một con.”
“A!” Lương Chân Chân không hề suy nghĩ bổ nhào về cây cứu mạng trước mặt mình, bám chặt trên người ta giống như bạch tuộc, ám ảnh khi còn bé quá mãnh liệt, cho nên sinh ra cảm giác cực kì sợ hãi đối với sinh vật này.
Vì quá sợ hãi nên làm ra chuyện gì ngay chính cô cũng không biết, quả nhiên nguy hiểm ngay trước mắt dễ dàng khiến người ta mất đi lý trí.
Đằng Cận Tư cũng ngây ngẩn cả người, anh không ngờ một con sâu róm có thể hù dọa cô sợ hãi như vậy, còn chủ động “ôm ấp yêu thương”, dùng cả tay chân ôm anh, giống như mình là người duy nhất cô có thể dựa vào.
Ách. . . . . Cảm giác này thật là tốt. Không biết cô ấy còn sợ những thứ gì, phải nói người hầu nữ lưu ý kĩ chuyện này mới được, cách này vừa thẳng thắn, lại có hiệu quả, không tệ!
“Con sâu đó đi chưa?” Lương Chân Chân gục đầu trong ngực người nào đó, giọng yếu ớt như tiếng ruồi muỗi.
“Nhìn nhầm rồi, đó là lá cây.” Đằng Cận Tư nghiêm túc liếc nhìn lá cây xanh mơn mởn, đều cùng một màu sắc, chẳng trách lại nhìn lầm. (thật sự anh không cố ý, nhưng mà anh thật may mắn vì đã nhìn lầm.)
Hả. . . . . Lương Chân Chân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh không dám tin, lại cúi đầu nhìn động tác lúc này của mình, hai gò má đỏ hồng lúng túng, trời ạ! Nhất định là vừa rồi đầu óc cô có vấn đề, lại có thể làm ra chuyện mất mặt này!
Cô ngượng ngừng buông tay, luống cuống xuống khỏi thân thể của người nào đó, cúi đầu hung hăng nguyền rủa con sâu róm chết tiệt! Đều tại nó làm hại, hu hu hu. . . . .
Đằng Cận Tư cực kì hài lòng nhìn hai má của cô bé trước mặt đỏ ửng đến tận mang tai, bộ dạng rất ngây thơ, yết hầu không nhịn được lăn lên trượt xuống hai cái, thật muốn hôn lên cái miệng bé nhỏ của cô.
Động lòng không bằng hành động, anh bước đến gần một bước, nâng cái cằm của cô lên, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi cô.
“Ưm. . . . . .” Lương Chân Chân kháng nghị “ưm ưm” hai tiếng, sức lực của hai người khác xa nhau, cô căn bản không lay chuyển được cánh tay cường tráng của anh.
Anh không phải cao thủ tình trường gì, càng không có kinh nghiệm hôn môi, ngay cả những thứ kia cũng là mấy lần hiếm hoi cùng với cô, cho nên không khỏi có chút vụng về, đôi môi nhẹ nhàng mút. Cánh môi cô mềm mại y như cánh hoa anh đào, hút một hồi, mút một hồi, hoàn toàn coi nó như thạch hoa quả tùy ý giày vò.
Trong lòng Lương Chân Chân buồn khổ muốn chết, đôi môi bị anh mút đến tê dại, muốn tách ra, nhưng lại không trốn được, đôi tay kia siết chặt bên eo khiến cô hít thở không thông, đầu bị ép ngẩng lên chịu đựng sự xâm nhập vội vã của anh.
Lúc đầu Đằng Cận Tư rất dịu dàng, một lát sau nụ hôn đã trở nên bá đạo nóng bỏng, mỗi lần đều dùng hết sức lực cùng tình cảm nồng nhiệt, đầu lưỡi ấm áp trơn bóng thuận tiện trượt vào trong miệng cô, cuồng dã dây dưa cái lưỡi nhỏ bé ra sức chạy trốn của cô, nước miếng ngọt ngào trong miệng nhanh chóng tiết ra, càng điên cuồng kích thích lý trí của anh.
“Ưm. . . . .” Lương Chân Chân nhíu đôi lông mày thanh tú muốn nghiêng đầu tránh nụ hôn nóng hừng hực của anh, liền nhận ra quyền chủ đạo sớm đã không có phần của mình, toàn thân rã rời không dùng được một chút hơi sức nào, không khí trong miệng như càng lúc càng bị rút cạn dần.
Ánh nắng chiều bao phủ trên đôi tuấn nam mỹ nữ đang triền miên dây dưa, một tầng hào quang màu vàng nhạt mỏng nhuộm quanh, như ẩn như hiện mà ấm áp; cành cây lay động theo gió đung đưa tứ chi mảnh khảnh của nó, thỉnh thoảng phát ra tiếng “xào xạc” nhỏ nhẹ, tựa hồ như đang tỏ tình.
Trong tình cảnh này, có một loại duy mỹ nói không nên lời.
Lương Chân Chân cảm thấy môi của mình bị anh mạnh mẽ hút, cắn, tình cảm nồng nhiệt cùng đòi hỏi mãnh liệt bao phủ cô, khiến hơi sức kháng cự của cô càng ngày càng nhỏ, trong đầu cô mơ mơ màng màng nghĩ: cô không chán ghét nụ hôn của ác ma như trước kia nữa, bởi vì hắn đã thả anh ra sao?
Ách. . . . . . Nhất định là vậy, nhất định chỉ có như vậy thôi!
Vì trong lòng mang một niềm cảm kích đối với anh, cho nên mới thuận theo yêu cầu của anh mà thôi. Còn nữa, mình phản kháng có tác dụng không? Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá_____lấy trứng chọi đá.
Dần dần, cô cảm thấy có một bàn tay luồn vào phía sau lưng mình, từ dưới lên trên, chậm rãi trượt lên, vết chai ở ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên da thịt nhẵn nhụi của cô, lưu luyến xoay vòng, trêu chọc một hồi khiến cô khẽ run rẩy.
Càng lúc Đằng Cận Tư càng cảm thấy chưa đủ, các ngón tay gia tăng thêm sức lực, nụ hôn cũng sâu hơn, lôi đầu lưỡi mềm mại của cô ra hung hăng cắn, mút.
Trong lồng ngực càng dâng lên một cỗ sóng nhiệt cuồn cuộn, bụng dưới cũng nóng ran khó chịu, bàn tay giam giữ vòng eo của Lương Chân Chân tăng thêm sức lực, để cô càng dán chặt vào mình hơn, nhưng như vậy không khiến anh cảm thấy thoải mái, ngược lại hô hấp càng nặng nề hơn.
Lương Chân Chân rất muốn nói anh dừng lại, nơi này hay có côn trùng, rất không an toàn! Đôi môi lại bất đắc dĩ bị anh ngậm chặt, căn bản không phát ra được một âm thanh nào, kháng nghị cả nửa ngày trong cổ họng chỉ ríu rít phát ra mấy tiếng “ưm ưm”, vậy mà vào tai Đằng Cận Tư lại càng giống như cố ý quyến rũ anh.
Nụ hôn càng lúc càng cuồng dã, giống như những cơn mưa nặng hạt thi nhau rơi xuống, khiến Lương Chân Chân không chống đỡ nổi, trong lòng càng muốn khóc không ra nước mắt, cô rất sợ sâu róm sẽ xuất hiện lần nữa ~~o(>_<)o
~~Giờ phút này, các người hầu ở biệt thự Lan Đình Uyển cũng biết hai người Đằng thiếu và Lương tiểu thư ở hậu hoa viên, hơn nữa tính toán thời gian cũng đã nửa giờ, nói chuyện phiếm ư? Có khả năng sao?
Cãi nhau? Càng không thể nào! Bởi vì căn bản không nghe được bất cứ âm thanh gì!
Dĩ nhiên, trừ tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của Lương tiểu thư hai mươi phút trước, khiến một người hầu nữ đang lau ly thủy tinh cũng bị hù cho giật mình làm cái ly trên tay rơi xuống đất vỡ tan.
Những người khác đều hai mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặc dù rất muốn đi dò xét xem thế nào, nhưng lại không có gan làm việc đó!
Sau đó, ngay cả một chút âm thanh cũng không có, mọi người nhao nhao suy đoán, khẳng định là Đằng thiếu nổi giận mang Lương tiểu thư đi xử lý thích đáng rồi, ách. . . . . Cho nên, đừng đi quấy rầy là tôt nhất, tránh bị vạ lây a!
“Thả. . . . . Ưm. . . . . .” Anh khẽ xoa nắn làm toàn thân Lương Chân Chân mất hết sức lực, rã rời để mặc anh ôm vào lòng, phía trên bụng, một vật cứng bị kích thích nhô ra khiến cô tỉnh táo lại ngay lập tức.