Editor: Chi Misaki
"Ưhm! Nam Cung Thần và A Tư là bạn tốt kiêm đồng nghiệp của nhau, chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm rồi."
Lương Chân Chân không chút do dự trả lời, cô biết A Tư cực kỳ coi trọng Nam Cung Thần, mặc dù hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng trên thực tế A Tư luôn coi Nam Cung Thần là bạn tốt, quen biết nhau, hiểu nhau 11 năm, cũng không thể nào so sánh với người bình thường được.
Lời cô nói khiến cho Nam Cung Thần cực kỳ cảm động, có được sự tôn trọng giữa người với người là điều vô cùng đáng quý. Bây giờ anh mới biết là trong lòng cô ấy anh chiếm một góc độc nhất vô nhị như vậy. Hai từ “bạn tốt” từ trong miệng cô nói ra hoàn toàn khác với hai từ “ bạn tốt” từ ông chủ nói ra. Có lẽ, cũng chỉ có anh mới có thể hiểu hết được sự bất đồng ở đây.
"Thế giới này cũng thật nhỏ a. . . !" Kiều Tuyết Nghiên cảm khái .
Tay nhỏ Nam Cung Dao vụng trộm kéo vạt áo anh trai, <
>!
"Em gái đáng yêu này là?" Cát Xuyến phát hiện ra hành động mờ ám của cô.
"Khụ. . . Cô ấy là em gái tôi- Nam Cung Dao, Là bạn học cùng lớp của Kiều Tuyết Nghiên." Nam Cung Thần hắng giọng một cái.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
"Năm mới cũng sắp đến rồi, Nam Cung Thần, anh vẫn phải cố gắng nhiều a. . ! Tôi thấy cô gái nhỏ này cũng không tệ lắm." Tiết Giai có điều ẩn ý nhìn về phía Kiều Tuyết Nghiên.
Ám chỉ rõ ràng như vậy, khiến cho Kiều Tuyết Nghiên nhịn không được đỏ bừng mặt. Cô rõ ràng vô cùng chán ghét tên du côn vô lại này! Làm sao có thể. . . Lần này thì tốt rồi, chị Lương cùng các cô ấy đều hiểu lầm cô. o(╯□╰)o
"Ha ha. . .Em cũng thấy được anh trai rất xưng đôi với Tuyết Nghiên." Nam Cung Dao đúng lúc phun ra một câu.
"Dao Dao!" Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ giận dữ lườm cô một cái.
"Em gái Tuyết nghiên, Nam Cung Thần người này cũng khá được, bộ dáng đẹp trai lại biết chăm sóc người khác, đôi khi nói chuyện cũng rất hài hước. Tuy có chút đào hoa, nhưng tôi tin tưởng sau khi yêu em rồi, anh ấy khẳng định sẽ rất chung tình." Tiết Giai cực kỳ trượng nghĩa "đẩy mạnh tiêu thụ" người nào đó.
Vẻ mặt Nam Cung Thần cực kỳ quẫn bách, giá trị thị trường của anh cũng chỉ được có thế thôi sao? Cư nhiên còn đẩy mạnh tiêu thụ? Bán phá giá à?
Đôi gò má Kiều Tuyết Nghiên đã đỏ đến nỗi có thể rỉ máu, may mắn thay giọng nói thông báo cho mọi người biết phim cũng sắp bắt đầu chiếu vang lên đã che giấu giúp cô. Cô xấu hổ giận dữ cúi đầu đi về phía trước.
Lương Chân Chân cùng Cát Xuyến liếc nhau một cái, việc này bị con bé tham gia lại khiến cho nó càng trở lên rắc rối rồi. . .
Xem phim nhưng Lương Chân Chân vẫn có điểm không yên lòng, nếu Nam Cung Thần cùng Tuyết Nghiênở cùng một chỗ, về sau cơ hội gặp mặt sẽ rất nhiều, muốn tránh cũng thật khó a.
Thật là một bài toán phức tạp mà! .
Sau khi xem phim xong, bên ngoài người ra vào tấp nập, trong lòng Kiều Tuyết Nghiên ai oán : Đêm nay đến nay quả thật là một quyết định không sáng suốt, bị mọi người chèn ép cho sắp ngạt thở rồi!
Trong lúc hỗn loạn ấy, Nam Cung Dao đã” bỏ chạy” từ lúc nào không hay.
Nam Cung Thần chỉ có thể che chở cho Kiều Tuyết Nghiên trong biển người mênh mông để đi ra ngoài. Sau đó việc đầu tiên anh làm là gọi điện cho Nam Cung Dao, không biết cô đang ở chỗ nào rồi.
【 Anh, em đã lên taxi về nhà rồi,anh không cần phải chờ em đâu!】 Giọng nói Nam Cung Dao lanh lảnh vang lên.
"Vậy khi nào về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho anh.”
【Anh nhất định phải nắm chắc cơ hội nha. . . ! 】 Nam Cung Dao vui vẻ nói.
Khóe môi Nam Cung Thần nhếch lên, ý cười có chút bất đắc dĩ, nhìn không ra con bé này vẫn luôn quan tâm đến chung thân đại sự của anh trai mình như vậy. Đã thế còn thuận nước đẩy thuyền cho anh và Tuyết Nhiên nữa chứ.
"Dao Dao về nhà rồi hả ?"Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
Kiều Tuyết Nghiên ở một bên kinh ngạc hỏi, hoàn toàn không thể tin được Dao Dao lại bỏ mặc cô để đi trước.
"Uh`m, con bé đã lên taxi về nhà rồi."
"Không phải chứ?Cô ấy như thế nào lại có thể đi trước?" Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc há hốc mồm.
"Có thể là do nhiều người quá đi." Nam Cung Thần buông tay, đồng thời bày tỏ sự khó hiểu trong lòng anh.
"Vậy... Tôi đây cũng nên về nhà thôi." Kiều Tuyết Nghiên mấp máy môi, không tự giác được xiết chặt túi sách ở trong tay, có chút không quen ở một mình cùng Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần cực kỳ tự nhiên nói tiếp, "Tôi đưa em về."
"Không cần, tự tôi có thể bắt xe về được." Kiều tuyết nghiên cự tuyệt.
"Cứ tình trạng như thế này, tối nay bắt xe về đến nhà cũng khó.” Nam Cung Thần liếc mắt nhìn đám đông tốp năm tóp ba trên đường. Về cơ bản là chỉ cần có taxi thì lập tức sẽ có người chen nhau.
"Dao Dao có thể bắt xe về, tôi cũng có thể."
Kiều Tuyết Nghiên cực kỳ cố chấp, cô cảm thấy được Dao Dao nhất định là cố ý đi trước.
Nam Cung Thần lẳng lặng nhìn cô hai giây, bỗng nhiên dán mặt vào cô, buông một câu "Em sợ tôi?"
"Có quỷ mới sợ anh!" Kiều Tuyết Nghiên lui về sau hai bước, đỏ mặt cả giận nói.
"Quỷ đương nhiên sẽ không sợ tôi." Nam Cung Thần trả lời vô cùng tự nhiên.
Kiều Tuyết Nghiên hung hăng lườm anh một cái, cất bước đi về phía trước, không hề để ý tới anh.
Nam Cung Thần đi theo phía sau cô, thao thao bất tuyệt nói: "Nghe nói từ nhỏ em đã lớn lên từ nước ngoài? Nếu thế thì tính tình của em đáng nhẽ ra nên cởi mở hào sảng hơn chứ! Như thế nào lại thẹn thùng như vậy?"
Kiều Tuyết Nghiên bị anh nói tới phiền lòng, đột nhiên dừng bước, xoay người lại chuẩn bị mắng anh, mà Nam Cung Thần còn đang mải đi nên không hề chú ý. Vì vậy, hai người không hề báo trước va vào nhau.
"A!" Kiều Tuyết Nghiên ăn đau xoa xoa cái mũi, ngực anh cũng không khỏi quá cứng đi.
"Tôi cho rằng em đây là đang dùng hành động để chứng minh tôi nói sai chăng??." Nam Cung Thần lạnh nhạt mở miệng.
"Vô lại!" Kiều Tuyết Nghiên căm giận mắng.
Nam Cung Thần nghiêng mặt kề sát vào cô chậm rãi mở miệng, "Tiểu thư,là em đột nhiên xoay người lại đựng vào tôi nha."
Hơi thở phảng phất của anh phả vào đôi má của Kiều Tuyết Nghiên, tê tê dại dại, có chút ngứa. Hơi thở đàn ông xa lạ khiến cô sợ hãi, liên tiếp lùi về phía sau hai bước.
Trong lòng buồn bực thầm mắng: Đồ lưu manh!
"Đang mắng tôi sao?" Nam Cung Thần tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của cô, khóe môi tươi cười có chút nghiền ngẫm.
"Anh. . ." Kiều Tuyết Nghiên thật sự là tìm không ra từ nào thích hợp để hình dung về anh rồi.
"Tôi nói không đúng sao?"
Kiều Tuyết Nghiên phát hiện ra cùng một người lưu manh nói chuyện quả thật cần kiên nhẫn rất lớn. Nếu không, không phải là bị làm cho tức chết thì tâm lý cũng sẽ bị vặn vẹo.
Cô lập tức không thèm để ý tới anh, tự nhiên đi đến bên đường bắt xe, kết quả ông trời cũng cố ý cùng cô đối nghịch. Cứ mỗi khi có xe chạy qua, cách cô khoảng 2 thước sẽ lại có người bắt trước.
"Sắc trời cũng không còn sớm, em còn muốn đứng ở chỗ này đến bao lâu?" Nam Cung Thần cực kỳ có kiên nhẫn đứng cùng cô.
"Không cần anh lo!" Kiều Tuyết Nghiên hung hăng trợn mắt nhìn anh.
"Là một người đàn ông có trách nhiệm, nhiệm vụ của tôi không phải là đưa em về nhà sao?."
Lời này rơi vào tai Kiều Tuyết Nghiên lập tức bị khinh bỉ, "Trách nhiệm, thật đúng là vô lại mà!"
Nam Cung Thần nâng trán, "Nếu như em cứ nhất quyết cho là như vậy, tôi cũng chẳng sao cả. Đương nhiên, tôi cũng cực kỳ thích việc cho em biết thế nào mới được gọi là vô lại."
Ý tứ của anh cũng cực kỳ rõ ràng, nếu em không lên xe, tôi liền thể hiện cho em xem. Về phần vô lại như thế nào, đương nhiên là do em tưởng tượng.
Tình thế bức bách, Kiều Tuyết nghiên chỉ có thể khuất phục trước "Dâm uy" của anh. Sau đó, cô lên xe anh ngồi.
Dọc đường đi, đại bộ phận đều là Nam Cung Thần chủ động khơi gợi đề tài, Kiều Tuyết Nghiên hoặc là đáp lại hai ba câu, hoặc là không rên lấy một tiếng,bầu không khí có chút bí bách lúng túng.
15 phút sau, xe vững vàng dừng lại trước cửa nhà họ Kiều, sau khi xuống xe, cô rầu rĩ nói một tiếng, "Cảm ơn."
"Cảm ơn thì miễn đi, vẫn là một nụ hôn tạm biệt mới phải.”Nam Cung Thần cười đến cực kỳ quyến rũ.
Trên mặt Kiều Tuyết Nghiên lập tức hiện ra xấu hổ giận giữ. Cô vô cùng nghi ngờ Dao Dao đáng yêu tại sao lại có một người anh trai vô lại như vậy. Quả nhiên là đột biến gen trong truyền thuyết!
Cô căm giận tiêu sái xoay người, sau khi đi được hai bước bỗng nhiên nghĩ đến quần áo còn chưa có trả cho anh liền vội vàng quay trở lại gõ gõ cửa kính xe.
"Thật sự muốn hôn tạm biệt sao?" Nam Cung Thần kéo cửa kính xe xuống, không thể tin nhìn Kiều Tuyết Nghiên.
"Hôn cái đầu anh ấy! Chờ tôi một chút, tôi đi lấy quần áo trả cho anh ."
Nói xong, Kiều Tuyết Nghiên nhanh chóng lên lầu, cô nghĩ tới nhanh sớm một chút trả lại đồ cho anh mới có thể vạch rõ giới hạn giữa anh và cô. Cũng để cho người ngoài đỡ mất công đoán già đoán non về quan hệ của bọn họ .
Cước bộ nhẹ nhàng trở về phòng lấy đồ, mẹ cô đang ngủ nên cô không thể đánh thức bà ấy được. Lúc xuống lầu thì thấy Nam Cung Thần đang hút một điếu thuốc, người dựa trên thân xe, ánh trăng bao phủ lấy anh, làm cho người ta càm thấy một loại cảm giác tang thương vô hạn.
Không thể!! Đây khẳng định là một loại ảo giác!
"Quần áo trả lại cho anh, anh cũng phải xin lỗi tôi." Kiều Tuyết Nghiên trí nhớ cũng vô cùng tốt.
Bàn tay thon dài của Nam Cung Thần tiếp nhận chiếc túi, "Là tự em giặt?"
"Anh nghĩ đi đâu đấy! Là tiệm giặt đồ."
"A... Ngày đó là tôi hiểu lầm em, kỳ thật em là một cô gái thanh thuần đáng yêu.” Giọng nói Nam Cung Thần chân thành, không có nửa điểm nói đùa.
Ngay từ đầu anh đã ngộ nhận Kiều Tuyết Nghiên là loại con gái này, cho nên mới cố ý đùa giỡn cô. Về sau biết được cô là bạn tốt của em gái, anh mới thấy chính mình cũng quá võ đoán rồi.
"Ách. . ."
Kiều Tuyết Nghiên vẫn là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói chân thành như vậy của anh, nên khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, sững sờ nhìn anh.
Nam Cung Thần nhếch môi cười yếu ớt, bỗng nhiên ôm lấy cổ cô, để lại trên trán cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước "Ngủ ngon."
*******************************