Mặc dù những nụ hôn này rất triền miên, rất sâu tình, rất lửa nóng.
Nhưng Tiết Giai Ny vẫn không vì người đàn ông này mà mất đi tâm trí, con gái trong chuyện tình cảm luôn luôn mang thù dai, tổn thương đến cô, sao có thể nói quên là quên?
Cô giãy giụa càng lợi hại, hai tay của anh ôm càng chặt, như muốn ép cô nhập vào bên trong cơ thể mình.
Hôn cho đến khi cô sắp hít thở không thông, anh mới lưu luyến buông môi cô ra, còn chưa mở cửa, trên mặt liền truyền đến cảm giác đau đớn rang rát.
"Chát” Một tiếng giòn vang.
Quan Hạo Lê nhớ rõ đây đã là lần thứ 2 anh bị ăn tát rồi, nếu trước kia, anh cảm thấy việc này tuyệt đối không có khả năng phát sinh ở trên người mình.
Nếu đã xảy ra, người con gái đó vĩnh viễn không thấy được mặt trời ngày mai.
Nhưng người con gái này chẳng những to gan xuất hiện, lại khiến anh không biết làm thế nào, cam tâm tình nguyện thừa nhận.
"Anh xem tôi là gì hả!" Tiết Giai Ny dùng sức lau khóe miệng, bên môi nở nụ cười lạnh.
"Nini, em mãi mãi là người quan trọng trong lòng anh, vĩnh viễn chưa từng thay đổi." giọng nói của Quan Hạo Lê trầm thấp ôn nhu.
"Ít nói lời ngon tiếng ngọt đi, tôi không bao giờ tin anh nữa!"
Tiết Giai Ny nói xong, liền quay người muốn đi, lúc trước anh rời đi đã nói gì làm gì là cô tận mắt nhìn thấy, còn kêu cô gặp được người thích hợp liền...
Lúc đó anh cho rằng cô là con nít ba tuổi sao? Trong chốc lát lại đưa ra lí do thoái thác?
"Nini, anh thật sự có nỗi khổ tâm, nghe anh giải thích được không?" Quan Hạo Lê giữ chặt cánh tay của cô.
"Đừng nói cho tôi biết là anh có nỗi khổ tâm gì hết! Sớm biết hiện tại, lúc trước càn gì đến trêu chọc tôi! Anh rõ ràng từ đầu tới cuối chỉ là tên đáng ghét chuyên môn lừa gạt!" Tiết Giai Ny tức giận gạt tay anh qua một bên.
"Anh đã sữa đổi, thay đổi tất cả rồi." Quan Hạo Lê bất chấp da mặt dày nói ra.
"Thật có lỗi! Quá thời hạn rồi!" Tiết Giai Ny rất trực tiếp cự tuyệt.
"Nini..."
"Câm miệng! Đừng làm biểu tình và kêu cái tên buồn nôn như vậy nữa! Anh chỉ làm tôi chán ghét thêm thôi
Giong nói của Tiết Giai Ny rất cứng rắn, cũng không nhìn anh một cái, trong nháy mắt thừa dịp anh giật mình, xoay người chạy, cô sợ hãi bản thân kiên cường nhưng sẽ mền lòng trong lời ngon tiếng ngọt của anh, rời đi, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn bóng lưng phía xa của cô, Quan Hạo Lê ảo não nện một quyền trên vách tường, vô cùng thất bại!
Sau đó trong hôn lễ, anh đều là chỉ có thể đứng nhìn xa xa, tới gần một chút cũng bị hung hăng nhìn chằm chằm, thật sự là khổ không thể tả.
Trong lòng buồn bực không thôi!
*****
Buổi tối, tất cả mọi người đi náo động phòng, Quan Hạo Lê thật sự là không có lòng dạ thảnh thơi đó, trong mắt chỉ nhìn duy nhất hình ảnh của người kia, nhìn xem có cơ hội sẽ xử quyết cô tại chỗ.
Buổi tốt các tân khách đều nghĩ ngơi trong khách sạn, một mình Tiết Giai Ny đứng ở trong phòng nhàm chán, liền đi ra, bởi vì gần tới lễ Giáng Sinh, trên đường phố đều giăng đèn kết hoa, bầu không khí tràn đầy náo nhiệt vui mừng.
Trong lúc bất tri bất giác, liền đi tới bờ sông Thames.
Dưới bóng đêm sông Thames, thanh mát khiến người ta thỏa mãn, còn có tháp luân đôn cao ngất ngưỡng kia, giống như là một bức tranh đẹp, Tiết Giai Ny có chút hối hận đi ra ngoài quên mang máy chụp ảnh rồi.
Cô kinh ngạc đứng ở bờ sông, tùy ý gió lạnh thổi lướt nhẹ qua, may mắn mùa đông ở đây không quá lạnh, bằng không thì, trở về sẽ bị cảm.
Chậm rãi đi dọc theo bờ sông, sẽ thấy không ít cặp tình nhân hay vợ chồng, mười ngón tay đan xen, ân ái vô cùng.
Cuối cùng, cô ngừng chân tại tháp Luân Đôn phía trên cầu, cảm thụ được lịch sử xa xôi của nó, nhìn đội thuyền trên mặt sông lui tới, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Từ bậc thang trong tháp, bên trong có nhà bảo tàng, sảnh triển lãm , quầy quán bar, cô đi dạo qua một vòng trong sảnh triển lãm, ngoài ý muốn gặp một người mà bây giờ cô không muốn gặp nhất.
"Thật là trùng hợp! Ở chỗ này cũng có thể gặp nhau."
Thấy Tiết Giai Ny. Quan Hạo Lê cười tủm tỉm nói với cô, nụ cười kia trong mắt Tiết Giai Ny, rất chướng mắt!
"Âm hồn bất tán." Cô lầm bầm một tiếng, không để ý tới anh ấy, chuẩn bị rời đi.
Lần này "Vô tình gặp được" đương nhiên là Quan Hạo Lê tận lực tạo ra, từ một khắc Tiết Giai Ny bước ra khách sạn, anh liền vụng trộm đi theo đằng sau cô, mãi cho đến nơi đây mới xuất hiện.
"Cái này gọi là hữu duyên, bất luận đi tới chỗ nào, cũng có thể gặp nhau." Quan Hạo Lê cười hì hì đi theo cô.
"Anh có thấy phiền không hả!" Tiết Giai Ny không vui liếc mắt nhìn anh.
"Không phiền, một chút cũng không phiền."
Một người đàn ông rất tự giác nói lại, hạ quyết tâm mặt dày mày dạn đến cùng.
Mặt mũi tuy rất quan trọng, nhưng không thể so với người yêu cả đời được1
Tiết Giai Ny đối với cái kiểu mặt dày của anh đã không còn biện pháp, cho dù cô mắng anh như thế nào, anh đều cười hì hì luôn đi theo đằng sau cô, làm cho cô vừa tức vừa giận!
Thời điểm đi trên cầu, cô sơ ý giẫm phải đồ vật rơi trên đường, liền trượt chân về sau, may mắn có Quan Hạo Lê ở một bên kịp thời ra tay, mới tránh khỏi phải tiếp xúc thân mật với mặt đất.
"A!"
Tiết Giai Ny lên tiếng kinh hô, cả người ngã vào trong lòng Quan Hạo Lê, rất mập mờ rất tốt đẹp tư thế.
Quan Hạo Lê ôm eo của cô, đứng lại, thật sâu ngắm nhìn cô, trước một giây cô chuẩn bị đứng lên, mãnh liệt chiếm lấy môi của cô.
Để cô chống đỡ trên lan can, hai tay dùng sức ôm chặt eo của cô, hôn rất cuồng dã.
Gió đêm hơi lạnh, nhưng bọn họ như đang đứng gần đống lửa nóng cháy, "Thình thịch thình..."một tiếng một tiếng như tiếng đánh trống, cường hãn hữu lực.
Tại Anh quốc, trước mặt mọi người hôn môi đã là chuyện không có gì lạ rồi, vì vậy lui tới người qua đường tập mãi thành thói quen, cho nên không có chỉ chỏ hay lời ra tiếng vào.
Tiết Giai Ny rất muốn đẩy ra, nhưng khí lực của anh thật sự là quá lớn, hơi thở đàn ông thành thục quanh quẩn chop mũi cô, khiến cô như mất đi lý trí.
Đầu cũng bắt đầu đần độn hẳn đi, cô quả nhiên chỉ là người phụ nữ bình thường, rất khó từ trong đoạn tình cảm, luyến tiết bước ra, tự mình trói buộc lấy.
Quan Hạo Lê ôm cơ thể mềm yếu trong ngực, trong lòng hiểu rõ cô đã bắt đầu chấp nhận mình rồi, vẫn cần không ngừng cố gắng, nhưng tại lúc này.
Điện thoại của anh lúc này lại vang lên không đúng lúc, hai người đều nghe được.
Trong nháy mắt Tiết Giai Ny tỉnh táo lại, hung hăng cắn anh một cái, khóe môi lập tức truyền tới một mùi máu tươi.
Quan Hạo Lê bị đau buông cô ra, Tiết Giai Ny nhân lúc này chạy mất, trong lòng cô rất loạn, rất loạn...
"Chết tiệt!" Quan Hạo Lê buồn bực lấy điện thoại cầm tay ra, thấp giọng mắng.
Lại thấy trên màn hình hiển thị là trợ lý Phương Thành , chỉ có thể nghe máy, "Alo, có chuyện gì sao?"
Giọng nói thật không tốt, đầu đây bên kia quả nhiên Phương Thành nuốt nước miếng, nói : 【Tổng giám đốc Quan, phía sau khu Nam có một xe triển lãm, ngài cũng nên có mặt một chút, đây cũng là thời cơ tốt ngài. . . Dựng nên uy tín.
Quan Hạo Lê im lặng hai giây, "Được rồi, tôi đã biết."
Anh không có bất kỳ lý do cự tuyệt, Phương Thành nói đúng, sau khi anh tiếp quản công ty, bên ngoài mọi người đối với anh đều dễ bảo, trên thực chất đều mang ý nghĩ xấu xa, muốn nhìn anh bị chê cười.
Trải qua mấy tháng này nỗ lực cùng học tập, còn có Phương Thành trợ giúp, anh đã hoàn toàn nắm giữ tất cả hạng mục cùng quá trình của công ty, thật sự chỗ nào không hiểu, anh sẽ đích thân xuống nơi chế tạo và sản xuất xe, làm rất tận tâm.
Cũng may trời không phụ người có lòng, hắn mấy tháng này nỗ lực không có uổng phí, chẳng những khiến trợ lý Phương Thành trung thành với anh , càng chinh phục trong vài vị trí cổ đông trong công ty, coi như là có chút thành tích.
Nhưng, ít nhất còn có hơn phân nửa người đối với anh ôm lấy thái độ hoài nghi, một người cầm dao phẫu thuật hơn mươi năm, làm sao quản lý công ty?
Xe triển lãm khu Nam, là một cái hạng mục lớn của công ty, nếu như đã làm xong, liền để cho rất nhiều người thật lòng khâm phục; nếu như phá hư, hậu quả không cần nói cũng biết.
Vì vậy, anh phải đi, hơn nữa nhất định phải thành công!
Sauk hi cúp điện thoại, anh liền chuẩn bị đi tìm Giai Ny, nói rõ ràng thân phận của mình với cô, hạng mục ở khu Nam rất quan trọng, nói cách khác đêm mai anh phải rời đi, ít nhất cần thời gian mấy ngày, anh sẽ tranh thủ trướcđêm lễ giáng sinh chạy về thành phố C, đến với cô.
Trở lại khách sạn, anh biết mình không thể lèm nhèm nhưng phải gõ cửa phòng cô, lấy tính tình của cô, chắc chắn sẽ không mở cửa cho mình.
Khi thấy một nữ nhân viên phục vụ, trong lòng anh nhất thời đã có chủ ý.
Tiết Giai Ny vừa tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, mặc trên người áo ngủ màu trắng, vừa đi vừa cầm lấy khăn mặt lau tóc, đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Cô dừng một chút, chậm rãi đi qua, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn bên ngoài : Là một nhân viên phục vụ.
"Có chuyện gì sao?"
"Ngài khỏe chứ, vừa nhận được tin, nói buổi tối có thể sẽ bị cúp điện, tôi đến để đưa nến cho ngài." Nhân viên phục vụ nói tiếng anh ngọt ngào.
Tiết Giai Ny ngẩn người, cúp điện? Đưa nến?
Cô cảm thấy không tin nổi, nhưng vẻ mặt ngọt ngào vô tội của nhân viên phục vụ đứng ở đó, khiến cô có chút tin tưởng.
Mở cửa, liền cầm lấy cây nến, đang chuẩn bị đóng cửa, người nào đó chen lấn bước vào, vẫn thuận tiện giúp cô đóng cửa lại, rồi khóa trái.
"Là anh giở trò quỷ?"
Bỗng nhiên Tiết Giai Ny kịp phản ứng, híp mắt chất vấn. .
------------------------