Hai người không tán gẫu được bao lâu, Nam Cung Thần liền gọi điện tới, Lương Chân Chân nghe thấy âm thanh vội vàng, cô che miệng mỉm cười, thản nhiên nhấp một ngụm cà phê.
"Người nào đó có chút vội vã, chị sẽ không làm bóng đèn đâu, bye bye ." Cô đứng dậy tính tiền rời đi.
Sắc mặt Kiều Tuyết Nghiên ửng đỏ nhiễm đến bên tai, vẫy tay và chào tạm biệt với cô ấy, đã đến bước này, vậy phải dũng cảm tiến tới, không chút do dự, sợ hãi rụt rè không phải là phong cách của cô.
Lúc Lương Chân Chân ra ngoài vừa vặn gặp thoáng qua Nam Cung Thần, gật đầu chào nhau một cái cái, sau đó mỗi bên hướng về "mục đích " của mình .
Tin tức Kiều Tuyết Nghiên trở về, vẫn là Nam Cung Thần nghe được Nhạc Nhạc nói chuyện mà biết, lúc đó anh đang báo cáo công việc với Đằng Cận Tư trong văn phòng tổng tài, sau khi nghe nói cô đến công ty tìm mình, tâm tư liền bay lên chín tầng mây, trong lòng cảm thấy khó mà kìm nén được.
Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn thẳng người nào đó đang bất an: "Cho cậu nghỉ nữa ngày để giải quyết vấn đề riêng của mình, sau đó trở về làm việc thật tốt."
"Cám ơn anh Đằng, tôi đi trước đây." Trong giọng nói của Nam Cung Thần khó nén cảm giác hưng phấn, gấp rút để xuông văn kiện trong tay, vội vàng đến gặp người con gái mình yêu.
Bốn năm này, hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đối với anh mà nói, thật sự là một khảo nghiệm to lớn, mà anh lại là hạng người hoặc là không yêu, một khi yêu rồi, liền là người đàn ông quyết một lòng.
Vì vậy, chỉ có thể chịu đựng tương tư dày vò tận xương.
An An và Nhạc Nhạc đang ở chỗ ấy tỉnh ngộ, thì ra lúc nãy nhìn thấy dì nhỏ đó chính là bạn gái của chú Nam Cung , thảo nào lại đến công ty của ba.
Khi Lương Chân Chân về, vừa vặn thấy con trai cầm ipad chơi trò chơi, ngồi dựa trên ghế sô pha, con gái thì đang nói líu ríu cái gì đó ở trong lòng ông xã.
"Nhạc Nhạc, không phải là con đã đồng ý với mẹ sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc của ba sao?’’
"Mẹ, con không có ảnh hưởng tới công việc của ba, con và ba đang bàn bạc về một việc mà thôi." Nhạc Nhạc nói chuyện rất lạ.
"Oh?Bàn bạc việc gì vậy?" Trên mặt Lương Chân Chân lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía con gái, tiểu quỷ tinh ranh này, mỗi ngày trong đầu con bé không biết nghĩ đến điều tuyệt vời nào nữa.
"Ba đã đồng ý với con, ngày mai dẫn chúng con đến khu vui chơi chơi trò chơi." Nhạc Nhạc hưng phấn tuyên bố.
An An tiếp tục chơi trò chơi của mình, khó có thể nhìn thấy nét thâm thúy trên khóe miệng, còn tưởng rằng là việc gì lớn, thì ra là đến khu vui chơi, cậu cũng không yêu thích, không có ý nghĩa chút nào.
"Đi khu vui chơi sao?Ông xã, ngày mai anh có thời gian rãnh không?" Lương Chân Chân quay đầu nhìn ông xã hỏi.
Đằng Cận Tư vô tội buông tay, ở trong nhà con gái chính là cô công chúa nhỏ, lời của con bé cũng có đủ lực uy hiếp.
"Mẹ, ba đã đồng ý với con, mọi người là người lớn, nói chuyện phải giữ lời." Nhạc Nhạc vội vàng nói chen vào, trợn to mắt nhìn, trực tiếp chiếu tướng bọn họ ,khiến bọn họ không thể nói gì.
Lương Chân Chân hắng giọng một cái, nghiêng người liếc nhìn ông xã, đều tại anh dạy bảo con gái tốt như vậy!
( Đằng Cận Tư thực oan ức mà: bà xã, về phương diện giáo dục con gái, em cũng có phần, hai chúng ta như nhau cả thôi! )
“Được, nếu ba đã đồng ý rồi, đương nhiên mẹ cũng đồng ý với con." Cô ngước mặt nhìn con gái.
Nhạc Nhạc reo hò vui vẻ, nhảy xuống khỏi người ba, bổ nhào vào lòng mẹ, hôn chồng chất lên mặt của mẹ, với việc này, Lương Chân Chân chỉ có thể mặt mày hớn hở .
Con gái còn là cái áo bông nhỏ thân thiết của mẹ, tựa như một tên hề vậy, nói tới nói lui, dù ở đâu đều mang đến sự vui vẻ.
An An vẫn chuyên chú ngồi ở đó chơi trò chơi như cũ, tâm tư bình tĩnh, không bị ảnh hưởng từ bên ngoài.
*****
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Nhạc liền phấn khởi đến không ngủ được, một lát thì nằm co lại trong lòng mẹ, một lát thì quấy nhiễu ba, cố tình khiến hai người đang ngủ say tỉnh giấc.
"Mẹ đầu hàng, đừng làm ầm ĩ nữa ." Lương Chân Chân đành cam chịu số phận ngồi dậy,mắt cũng không mở ra nổi,mơ mơ màng màng vào phòng tắm rửa mặt.
Vốn dĩ Đằng Cận Tư chuẩn bị khiến cho khu vui chơi trở nên yên tĩnh hơn nhưng mà bà xã lại nói, khu vui chơi là thế giới của trẻ em, nếu như không có bạn nhỏ khác An An và Nhạc Nhạc cũng không thể nào chơi vui vẻ được, đối xử quá đặc biệt với chúng sẽ bất lợi với sự phát triển sau này.
Anh suy nghĩ, đạo lý nhu vậy rất đúng, khu vui chơi lớn như vậy mà đến một người tạp vụ cũng không có, thì chắc chắn đứa con gái tinh ranh kỳ lạ kia sẽ hỏi"vì sao?" .
Dường như mỗi lần đi chơi, đều là mấy nhà hẹn nhau cùng đi, đội ngũ đồ sộ bao la.
"Mẹ, tại sao anh Mạc Mạc còn chưa tới?" Nhạc Nhạc tìm ở trong đám người, không thấy được bóng người.
"Bà ngoại của anh Mạc Mạc bị bệnh, nên tối hôm qua bọn họ lên máy bay về nước Anh rồi."
"À. . . . . ." Nhạc Nhạc gật gật đầu, trong lòng có chút thất lạc thản nhiên, không thể nói rõ là vì sao.
Nhà Cát Xuyến: Đỗ Nhất Thần là bạn chơi tốt nhất của công chúa nhỏ Nhạc Nhạc, hai người nhìn thấy cái gì cũng phải chơi, chơi đùa đến mồ hôi ướt đầm đìa; trái lại An An, phía sau cậu luôn có một cái đuôi theo sau Quan Diệc Ưu, dường như Ưu Ưu rất thích An An, vừa thấy được cậu liền vung vẩy bàn chân nhỏ,liên tục kêu "Anh. . . . . . Anh" .
An An không biết phải làm sao, nhưng mà đứa con nít có nước miếng đang chảy ra là con gái của chú Lê và dì Tiết, mỗi người bọn họ đều là bạn tốt của ba và mẹ, dù gì thì mình cũng là con trai, không thể bắt nạt em gái được.
Quan Diệc Ưu thích chơi ngựa gỗ xoay tròn, nhất định lôi kéo An An chơi cùng, một đứa không chịu, thì đứa khác căng giọng khóc"Oa oa", giống như là nước lũ vỡ đê.
"An An, Ưu Ưu là em nhỏ, con hãy chơi cùng con bé đi." Lương Chân Chân dỗ dành con trai.
". . . . . . Được rồi." An An không tình nguyện gật đầu.
Quan Diệc Ưu thấy cậu đồng ý rồi, lập tức nín khóc mà cười, ngốc nghếch nắm lấy tay cậu, An An chỉ có thể cầm lại tay con bé, bởi vì sợ cô bé ngã sấp xuống.
Nhìn thấy này tình cảnh, Quan Hạo Lê ghé sát vào tai của Đằng Cận Tư, nhíu mày nhỏ giọng nói: "A Tư, không phải là Ưu Ưu nhà ta vừa ý tên nhóc thối nhà cậu đấy chứ?"
"Mình thấy. . . . . . Cũng không phải không có khả năng." Đằng Cận Tư vuốt cằm.
"Không được, An An nhà cậu rất buồn , con gái ngoan của mình theo nó sẽ chịu thiệt thòi thôi." Quan Hạo Lê không thấy được đây là "con rể" tương lai tốt.
"Đó là con mình quá thông minh, ngược lại có lợi cho Ưu Ưu nhà cậu. . . . . . ngốc nghếch." Đằng Cận Tư hừ hừ.
"Cái này gọi là đáng yêu! Cậu hiểu hay không! Con gái thì phải như vậy." Quan Hạo Lê nóng nảy.
"Hai ngườI đang nói thầm cái gì đó?" Lương Chân Chân khó hiểu hỏi.
"Không có gì." Hai người trăm miệng một lời.
Tiết Giai Ny cầm lấy tay bạn tốt: "Đi thôi, cứ để cho hai người bọn họ ở đây tiếp tục chít chít méo mó, chúng ta qua kia chơi."
"Bà xã, anh muốn theo em." Quan Hạo Lê nịnh nọt tiến tới ôm eo bà xã.
Đằng Cận Tư bị hành vi và giọng điệu của anh ta làm buồn nôn, đây cũng quá. . . . . . Nói như vậy, lời nói và hành động buồn nôn hết sức, anh chỉ biết thể hiện ra ngoài như vậy khi ở một mình với bà xã thôi, ở nơi công cộng, anh vẫn rất thận trọng .
Ông xã của Cát Xuyến: Đỗ Triêu Hàng bởi vì đi công tác ở nơi khác mà không tới được, cô giống như đứa bé lớn dẫn theo con trai và Nhạc Nhạc chơi đùa khắp nơi, có thể nghe thấy tiếng hoan hô và cười nói của họ ở khắp nơi.
Quan Hạo Lê và Đằng Cận Tư không có hứng thú nào với việc chơi đùa, liền ngồi ở bên trong quán trà chờ mọi người, Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny dẫn An An và Ưu Ưu chơi đùa.
Một đám người chia làm ba nhóm, hẹn gặp lại trong quán trà. .
Đến giờ hẹn, nhóm Cát Xuyến vẫn chậm trễ chưa tới, gọi điện thoại không ai nghe, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng hoàn toàn không yên, không phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
"Nếu không, chúng ta phân công nhau đi tìm?" Đằng Cận Tư đề nghị.
"Được, trước tiên đừng hoảng hốt, có thể là bọn họ chơi đùa quá vui không nghe chuông điện thoại, quên thời gian." Quan Hạo Lê vội vàng an ủi mọi người.
"Uh." Lương Chân Chân nhíu mày, mặc dù bác sĩ Quan phỏng đoán rất tốt, nhưng lỡ như. . . . . . Nếu như xảy ra chuyện gì?
Cô không dám tiếp tục suy nghĩ, trong lòng cầu nguyện mọi người bình yên vô sự.
Chỉ chốc lát sau, Cát Xuyến gọi điện tới, giọng nói vội vàng, nói đại khái những việc xảy ra: Thần Thần và Nhạc Nhạc thấy người ta bán kẹo hồ lô liền làm ầm ĩ đòi ăn, chẳng qua cô chỉ dặn cả hai ở yên một chỗ, kết quả là khi cô đi mua kẹo trở về thì không thấy người đâu, tìm một vòng xung quanh cũng không thấy bóng dáng, cô sốt ruột đến muốn khóc.
Sau khi nghe xong, tim Lương Chân Chân như rớt xuốnglLộp bộp" , nắm tay ông xã cũng càng ngày càng gấp, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, bên trong khu vui chơi người đông nghìn nghịt , khó tránh khỏi sẽ có vài người xấu ẩn núp.
"Hạo Lê, cậu dẫn An An và Ưu Ưu đi xem băng ghi hình, chúng ta phân hai nhóm đi tìm, liên hệ bằng điện thoại." Đằng Cận Tư trầm giọng nói, lúc này anh phải vững vàng bình tĩnh phân tích vấn đề.
Quay đầu nhìn con trai: "An An, con phải nghe lời chú Lê, coi chừng em biết không? Chờ ba mẹ trở về."
"Vâng, ba cứ yên tâm." An An hiểu biết nói.
Đằng Cận Tư vui mừng sờ đầu con trai, sau này chắc chắn An An sẽ có thành tựu lớn.