- AAAA Tuệ Nhi, bệnh viện Bác Ái mở một cuộc thi tuyển chọn nhân tài đó.
- Cậu nói sao?
- Đúng thế mình mới được nghe anh Khải Trạch nói đây.Thông tin này là hoàn toàn chính xác.
Nghe câu nói đó của Á Hân cô vui không thể diễn tả được.Phải biết rằng Bác Ái là bệnh viện lớn nhất ở Đài Loan, 5 năm mới tuyển dụng một lần vậy mà lần nay lại ngoại lệ để tổ chức kỉ niệm ngày thành lập bệnh viện.Thật không thể tin nổi.Cô đặt điện thoại xuống mà vẫn chưa tin sự thật này
- Aaaaaaaaaaaaaaaa anh biết gì chưa, bệnh viện Bác Ái sắp tới đây sẽ tổ chức một buổi tuyển dụng để kỉ niệm ngày thành lập.Anh thấy tôi có may mắn không?
Vừa hỏi câu hỏi đó xong cô mới cảm thấy mình thật ngu ngốc lại đi hỏi anh ta câu hỏi như vậy.
- Em chắc muốn nghe câu trả lời của tôi?
- Không cần!Hôm nay tôi vui không có tính toán chuyện này với anh.
Sau đó cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc về tất cả.
“Sao mình vừa mới đưa ra điều kiện thì liền nhận được thông tin nhanh chóng như vậy?”
- Có phải….anh giở trò gì không?
Nghe câu nói của cô anh nhếch môi mỏng không trả lời vì Lạc Cẩm Hiên cũng không nghĩ Diễm lại làm việc nhanh đến như vậy nhưng lúc này đây cũng thật có lợi cho anh.
- Từ nẫy đến giờ chúng ta đều ngồi đây nói chuyện với nhau, em bảo tôi ra tay kiểu sao.Em quá đề cao tôi rồi.
- Tôi cũng mong rằng điều anh nói là đúng.
Lạc Cẩm Hiên đi đến gần phía cô vòng tay qua eo cô nói nhỏ
- Vậy điều kiện của chúng ta chắc cũng nên có hiệu lực rồi chứ.
Câu nói đó của anh đầy ma lực làm cô lúc này đang vui thì xuống đến âm độ C.Nụ cười trên môi cô lúc này dập tắt
- Tôi…..tôi phải xem phỏng vấn như thế nào đã.
- Ok.Tôi không ép em.
Sau đó anh liền đi nhanh ra khỏi phòng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lúc này mọi áp lực của cô mới được giải tỏa.
Tối đến cô được Á Hân rủ đi bar.Một trong số những quán bar nổi tiếng ở Đài Loan đó là Dạ Hiên,tụ tập đông đủ các tầng lớp con nhà giàu.
Cô chọn cho mình một bộ đồ giản dị nhưng không kém phần cá tính.
- Tuệ Nhi mình ở đây.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy một người con trai đứng bên cạnh Á Hân nhìn rất lạ đang trong lúc tò mò thì
- Hahaha anh Khải Trạch anh hai mình.Có phải rất đẹp trai không?
- Chào anh,em là Tuệ Nhi.Em đã được nghe bạn ấy kể nhiều chuyện về anh.
Anh Khải Trạch là một chàng trai khá tuấn tú,trầm lặng,đôi đồng tử toát lên vẻ thâm thúy lại dịu dàng
- Tuệ Nhi, chào em.
Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violon thật dễ nghe,đôi môi anh đào cũng gợn lên nét dịu dàng.
Ngay khi ba người xuất hiện đã thu hút sự chú ý khá nhiều ánh mắt bởi ngoại hình của cả ba đều khá nổi bật.Tuệ Nhi bất ngờ nhìn thấy hình dáng của Tần Phong.Ngay khi ánh mắt hai người bắt đầu chạm nhau,Tần Phong đã bị Tuệ Nhi hút hồn.Từ ngày mà hai người họ rời xa nhau thì anh không thể liên lạc được với cô nữa cho đến ngày hôm nay anh mới được nhìn thấy cô.Tuệ Nhi hiện tại đã trưởng thành thật rồi.Không còn là cô bé e dè, sợ sệt năm nào.Trong lúc anh suy nghĩ thì tầm mắt anh đã không còn nhìn thấy hình dáng của cô nữa.Anh chạy đi tìm nhưng ở nơi đây rất nhiều người làm anh rất khó tìm ra cô.