Lạc Cẩm Hiên rót một ly rượu đỏ,ánh mắt sâu đen giống một con sói đầy nguy hiểm làm người ta không muốn đến gần.
Mới vừa tắm xong những giọt nước dọc theo sợi tóc nhỏ xuống áo choàng tắm,trước ngực để hở lộ lồng ngực rắn chắc tỏa ra sức hút mê người.
- Đưa cô ấy về chưa?
Giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm vang lên.Liên Dạ liền tiến lên một bước cung kính nói
- Chủ nhân yên tâm,thuộc hạ đã đưa tiểu thư về an toàn.
Lạc Cẩm Hiên chậm rãi nhìn về phía Liên Dạ sau đó tiếp tục phân phó
- Đưa người vào phòng tôi.
Liên Dạ ngẩn ra,vội vàng cúi người
- Vâng,chủ nhân.
Cửa phòng lần nữa mở ra
Một bóng dáng xinh đẹp đi đến,trên nét mặt hiện lên vẻ gợi tình,ánh mắt chứa đựng vẻ sùng bái nhìn về hướng người đàn ông trên ghế.
- Danel, sao lại uống một mình.Sao không cho người gọi người ta tới?
Cặp đùi trắng nõn ngồi trên đầu gối hắn,cơ thể vặn vẹo đầy mê người.
Cặp mày rậm Lạc Cẩm Hiên khẽ nhíu chặt,khóe môi khẽ cong lên,hai mắt lạnh như băng quét qua khuôn mặt người phụ nữ.
Gương mặt này vô cùng xinh đẹp,ngũ quan tinh xảo gần như hoàn mỹ.Anh muốn quên đi hình ảnh của Tuệ Nhi.Nhưng trong phút chốc này hình bóng của cô lại hiện lên trong đầu anh.
“Đáng chết!Rốt cuộc mình bị sao?”
Suốt cả một đêm giọng nói ấy,gương mắt đầy quật cường đó luôn quanh quẩn trong đầu anh.Ánh mắt khinh miệt của cô luôn hiện trước mắt anh làm cuộc sống hiện tại của anh bị đảo lộn.
Chẳng hạn như đêm này đáng lẽ lúc này anh đang mây mưa với mỹ nhân trước mặt nhưng hiện tại lại không muốn nhìn người phụ nữ trước mặt mình một chút nào.
Lạc Cẩm Hiên không cho phép điều này xảy ra trên người hắn,không muốn một ai có thể can thiệp vào cuộc sống của mình được và không thể để mặc trạng thái này phát triển
- Cô tên gì?
Giọng nói lạnh băng đó vang lên mang theo chút không kiên nhẫn.
- Anh quên rồi sao?Tên người ta là Tiêu Nhi.
Cánh tay trắng nón của người phụ nữ quấn chặt lấy cổ anh,mềm mại đáng yêu nói.
Tối nay Lạc Cẩm Hiên muốn phát tiết quên đi bóng dáng của Tuệ Nhi nào ngờ lại gặp một người cùng tên như vậy thật đáng giận,lắc đầu một cái,lạnh giọng nói
- Cần tôi phải dạy cô làm gì sao?
Tiêu Nhi hơi ngẩn người sau đó cố gắng đè nén kích động trong lòng xuống,lả lướt đứng dậy cởi từng kiện đồ trên người.Người phụ nữ cười ngọt ngào đi đến bày ra tư thế khiêu gợi.Lạc Cẩm Hiên cứ nằm trên ghế nhắm mắt.
Tiêu Nhi mừng rỡ như nhận được tín hiệu tốt,vặn vẹo cái mông to,uốn éo như một con rắn.Đôi môi mỏng bắt đầu di chuyển hôn lên cơ thể của anh
- Danel, có hài lòng không?
Lạc Cẩm Hiên đang cố gắng quên đi những bóng dáng đó,con ngươi khẽ nhíu lại mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Đôi môi mềm mại dừng trên môi hắn,đầu lưỡi của cô ta dần dần chui vào làm cho anh cảm nhận được khoang miệng trơn tru của người phụ nữ bỗng người anh liền cứng lại không có cảm xúc
“Rốt cuộc bị làm sao”
Giọng nói đó cứ vang lên trong đầu anh
“ Tôi ngại bẩn”
Lạc Cẩm Hiên khẽ nhíu mày,giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ nguy hiểm
- Cẩm tiền rồi ra khỏi đây.
Giọng nói lạnh băng thoát ra khỏi môi rất thản nhiên nhưng không làm mất đi vẻ uy quyền.
Tiêu Nhi sửng sốt,bàn tay khẽ vuốt ngực anh dừng lại.Cô trước khi đến đây đã hiểu được quy định của anh,là một người thông minh cô không muốn phạm sai lầm.
Thân thể cao lớn của anh đi đến cửa sổ,mở điện thoại di động gọi điện đi.
Nhưng đầu dây bên kia mãi không có ai nhấc máy.
"Trễ như vậy rồi không biết cô còn đi đâu"
Một cảm giác chua loét khẽ lướt qua tâm trí hắn.
Tuệ Nhi sau khi về khách sạn liền lăn ra ngủ, mai cô còn rất nhiều việc phải làm, bỗng điện thoại kêu lên làm cô đang lim dim ngủ không để ý đến người gọi là ai liền nhấc máy nghe
- Alo…………
Một giọng nói ngái ngủ vang lên làm anh muốn tức điên.Trong lúc anh đang bực dọc không biết làm gì thì cô sau khi mắng người ta xong lại ngủ ngon lành
- Không nói gì tôi cúp máy đây.
- Em dám cúp máy trước thử xem.
Giọng nói trầm thấp vừa lãnh khốc vừa kiêu ngạo vang lên
- Biết mấy giờ rồi không?Anh là ai mà cho mình cái quyền đó?
Bên đầu dây bên kia Lạc Cẩm Hiên nghẹn giọng không nói nên lời.Cô vậy mà không nhớ giọng nói của anh,đến số điện thoại của anh cũng không lưu
- Đáng chết!Em nghe cho rõ xem tôi là ai?
Tuệ Nhi liền giật mình trong giây lát,cảm thấy giọng nói này khá quen nhưng vì cũng quá mệt mỏi,đầu óc hiện tại thật sự không nghĩ được cái gì.
- Hahahah giọng điệu này cũng quá giọng người đàn ông kia đi.
Trong điện thoại nhất thời im lặng,Tuệ Nhi cảm thấy kì lạ liền nghĩ rằng mình đang mơ liền muốn hạ điện thoại xuống thì
- Nói, người đàn ông đó là ai?
Lạc Cẩm Hiên tức giận quát lớn
Tuệ Nhi lúc này mới thực sự tỉnh hẳn liền phản ứng lại,hàng lòng mày khẽ cau lại
- Bệnh thần kinh, tôi muốn được ngủ.
Lạc cẩm Hiên không nhẫn nại được nữa
- Trả lời vấn đề của tôi?
Tuệ Nhi liền mím môi,cô tính cúp máy
- Em thử cúp máy đi,tôi sẽ đến thẳng khách sạn của em.
Lông mày cô dựng đứng hết cả lên,cả ngày hôm nay cô đã mệt mỏi rồi mà đến đêm lại phải tranh cãi với người đàn ông này
- Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi đó của anh?
Lạc Cẩm Hiên tròng mắt bắn ra tia khát máu
- Em đang thách thức độ kiên nhẫn của tôi sao?
- Anh đúng là hết thuốc chữa.Mau mua thuốc uống đi.
“Tút…..tút…….”
Tiếng điện thoại bị tắt trong đêm khuya yên tĩnh.Lạc Cẩm Hiên siết chặt lấy điện thoại trong tay.
“Tuệ Nhi,em dám chủ động cắt điện thoại trước”
Tròng mắt Lạc Cẩm Hiên hiện lên tia lạnh lẽo,bóng đêm ngày càng kéo dài thế nhưng anh lại không có nửa phần buồn ngủ.Lạc Cẩm Hiên tiện tay lấy một bộ đồ thể thao trong tủ rồi cầm chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài.