• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“CHOANG…….”

- Có chút chuyện nhỏ vậy mà cũng làm không xong.Các người muốn tôi chết sao?

Vừa nghe điện thoại vừa chửi rủa,tại sao số phận của con Tuệ Nhi lại may mắn đến vậy.

- Con sao vậy hả Yên Yên,nói nhỏ kẻo mọi chuyện vỡ lở.

Yên Yên căm giận nhìn về phía mẹ của mình

- Con chính là muốn cả cái nhà này nghe được sự căm ghét khi biết sự xuất hiện của nó đến như thế nào.Năm đó không phải mẹ đã bảo,con nhỏ đó sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa hay sao?

- Yên Yên bình tĩnh đã,con cũng biết lúc đó mẹ cũng mất tin tức của nó rồi mà,ai lại nghĩ nó còn….quay về đâu chứ.

Nghe mẹ nói như vậy,Yên Yên giận dữ lấy tay ném tất cả mọi thứ trên bàn xuống dưới đất

- AAAAAAA……..tại sao, con không muốn nó cướp anh ấy.

- Được rồi,con yên tâm không ai có thể cướp cái gì từ tay con gái mẹ được.

Bỗng lúc này,cửa phòng bỗng mở ra

- Hahhhahaha…..hai người gan lắm.Dám đứng sau lưng bày mưu hãm hại cháu yêu quý của ba sao.

Một bộ quần áo lòe loẹt với đủ màu sắc,trên người nồng nặc mùi rượu làm người ta cảm thấy chán ghét.Yên Yên nhìn người anh trai trước mặt mình cảm thấy buồn nôn ra vẻ xa lánh.

- Mày vậy mà dám nhìn tao với ánh mắt khinh thường đó sao.Tao nói cho mày biết thằng người yêu mày chắc cũng hơn tao có khi còn…

- Im ngay….tôi không cho phép anh nói như vậy.

- Yên Yên mày đang ra lệnh cho anh mày sao,có tin tao cho mày…..

Bà Lệ từ phía trước đứng ra ngăn cản

- Có thôi đi không?Hai đứa là anh em mà sao không biết giúp đỡ nhau mà lại còn..

Sau khi mọi chuyện dịu lại đi phần nào thì Vũ Thiên liền muốn đi ra khỏi phòng thì chợt nhìn thấy một bức ảnh khá quen mắt rơi xuống ở dưới đất

- Đây không phải con bé Tuệ Nhi đó sao?Lớn lên cũng xinh đẹp đó chứ.

Nghe câu nói đó của anh mình Yên Yên liền nghĩ ra một ý nghĩ và ghi lên đó một vài dòng chữ

- Không phải hồi đó anh thích bênh vực nó lắm sao?Đây đến đó sẽ tìm được nó.

Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy mưu mô của cô em gái mình trước mặt

- Muốn tao trở thành con cờ trong tay mày để mày trả thù sao,tao đây không ngu.Nhưng …..cảm ơn tờ giấy của mày nhé.

Sau đó Thiên Vũ liền đi xuống dưới nhà,nhanh chóng lên xe chạy đi mất hút.

Yên Yên cười lạnh nghĩ đến điều gì đó

- Yên Yên, con muốn hại anh con sao?Con đã ghi gì vậy hả

- Mẹ yên tâm mọi chuyện để con lo.

Nhìn con gái rồi người con trai của mình cùng đi mất hút,bà cảm thấy lo lắng nhưng rồi lại cho qua vì bà biết Lương Tuệ Nhi đó làm gì có ai bảo vệ,quan tâm nên mọi chuyện cứ để cho qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK