- Sao anh biết tôi thích loại hoa này?
Lạc Cẩm Hiên quay lại nhìn thấy cô đang nhìn xa xăm,anh liền nở nụ cười
- Mọi sở thích của em,anh đều biết.
Nhưng nhìn gương mặt của cô,anh biết cô không tin,Lạc Cẩm Hiên nói
- Em thích màu xanh của biển,màu trắng của tuyết,em thích được đi du lịch,được nấu ăn nhưng món em ghét làm nhất đó là bánh sinh nhật và….
- Thôi……anh không cần nói nữa.Tôi biết người nhiều tiền như anh muốn moi thông tin như sao chẳng được.
Lạc Cẩm Hiên cười nhẹ,thật ra suốt mấy năm nay mọi hoạt động của cô anh đều theo dõi nhưng đến khi cô ra nước ngoài thì anh liền mất thông tin.Lạc Cẩm Hiên tin rằng sở thích của cô không thay đổi.Thật may cuối cùng anh cũng gặp lại cô một lần nữa.
Anh đi đến ngồi bên mép giường,cầm tô cháo xúc một thìa nhỏ thổi thật nguội,sợ cô bị bỏng rồi đưa gần đến môi cô
- Không tôi không ăn,anh làm gì được nào.
Tuệ Nhi vừa xoay người lại liền bị Lạc Cẩm Hiên hôn má
- Được em không ăn thì anh hôn.
Lạc Cẩm Hiên định tiếp tục kế hoạch của mình thì Tuệ Nhi liền nhanh nhảu cẩm thìa lên ăn liền
- Hahhah được rồi,chậm thôi.Kẻo bỏng.
Tóc cô khá dài nên đôi lúc rơi xuống dưới đang lúc Tuệ Nhi muốn nói gì đó thì thấy mái tóc của mình đang được buộc lại một cách gọn gàng.Cô không nghĩ con người như anh sẽ có lúc dịu dàng như vậy
- Anh đang theo đuổi tôi sao?
Lạc Cẩm Hiên nghe câu hỏi bất ngờ từ cô liền hơi ngạc nhiên liền vui vẻ gật đầu
- Hành động của anh chưa đủ để em cảm nhận được câu trả lời sao.
Nghe câu trả lời mặt dày của anh cô liền thẳng thẳn trả lời
- Nhưng tôi quyết định từ chối.
- Tại sao em lại không thử suy nghĩ một lần thử xem sao,anh đẹp trai,có nhà có xe lại biết làm việc nhà.Tất cả mọi phẩm chất tốt anh đều có.
Tuệ Nhi nghe vậy liền nhìn thẳng vào anh
- Đó là lí do mà tôi từ chối,tất cả mọi thứ anh có không phải phụ nữ ngoài kia ai cũng thèm khát sao nhưng tôi lại không muốn phải đau đầu bởi sức hấp dẫn đó thu hút nhiều ong bướm.
Anh không nghĩ đó là lí do mà cô lại từ chối anh vì điều anh chưa bao giờ nghĩ đến
- Anh vốn sinh ra đã hoàn hảo rồi thay đổi nó thì chắc không được nhưng anh tin rằng những người phụ nữ kia sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em,em sẽ không phải vất vả cạnh tranh với họ.Anh sẽ tự động đá văng họ ra chỗ khác.
- Ai thèm cạnh tranh với họ.Anh đi mà nằm mơ.
Nói xong cô chùm chăn che phủ hết đầu mình.Mặt cô bắt đầu đỏ lên,tim bắt đầu đập mạnh trước lời nói của anh lúc nẫy.Cô vỗ nhẹ vào đầu mình
- Không…..được suy nghĩ lung tung.
Do sự tác dụng của thuốc cô chốc lát liền ngủ,nghe tiếng thở nhẹ của cô,Lạc Cẩm Hiên nhẹ nhàng kéo chăn xuống đắp lên cẩn thận rồi đi ra khỏi phòng.