- Con ranh chết tiệt chạy đến đây làm gì vậy hả.Hôm nay tao không dạy dỗ mày cho tốt, thì phí công nuôi mày.
Dì Lệ hung hăng tóm lấy người cô bé,nhìn bộ dạng quật cường của cô bé lại càng thêm tức tối, vừa muốn vung tay lên lần nữa…..
- Bà dừng tay lại ngay cho tôi.Cái nhà này không còn có tôi nữa sao
Chú Vương liền chuyển hướng sang phía cô bé,bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên người cô
- Tuệ Nhi nghe chú nói này, ba mẹ con đã nhờ chú chăm sóc con vì vậy Tuệ Nhi phải ngoan nghe lời chú.Con hãy chuyển về đây sống cùng chú dì với anh Thiên và Yên Yên nhé.Năm nay con đã 8 tuổi rồi phải đến trường học cùng Yên Yên đi thôi.
Cô không nói gì,đôi mắt xinh đẹp mở thật lớn,tràn ngập sự lo lắng,đôi con ngươi trong suốt ánh lên chút ướt át
- Con không chuyển đi được không ạ.Con không muốn đi học.Huhuhu
- Nghe lời chú nhé,bố mẹ con đã nhờ chú như vậy đó nếu Tuệ Nhi không nghe là không nghe lời ba mẹ, là một cô bé hư.Con có muốn là một cô bé như vậy không.?
Nghe vậy cô liền nhanh chóng trả lời
- Tuệ Nhi muốn là cô bé ngoan.Nhưng mà………
Cô liền đưa mắt về phía Dì lệ đang ngồi đó trừng mắt với cô. Cô bé liền cắn chặt môi, bờ môi dần dần tái nhợt lại
- Mày nghĩ mày là thiên kim tiểu thư hả?Còn muốn đi học sao?Mày ăn của tao,uống của tao,kết quả hóa ra tao nuôi hổ để làm loạn hả?Thật phí công nuôi mày lớn như này!
Cô bé rốt cục cũng phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự phẫn nộ,đối diện với sự khinh thường của Dì lệ
- Dạ được con sẽ chuyển về đây và đi học cùng với chị Yên Yên ạ
Lời nói của cô chưa hết, Dì Lệ đã nổi giận với quyết định của của cô đi thật nhanh lên lầu.
Chú Vương liền vuốt nhẹ lên mái tóc của cô vui vẻ nói
- Giỏi lắm.Tuệ Nhi của chú.
Cảm giác đó đã thật lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được,từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống,bàn tay mảnh khảnh run nhẹ,mái tóc quăn tự nhiên phủ trên đầu vai làm cho chú Vương không nhận ra được sự khác thường của cô.
Cô liền tạm biệt chú Vương rồi chạy thật nhanh vào bếp.
Bởi vì cô có một vấn đề quan trọng cần được giải quyết.