Yên Yên sau khi cho người đi theo dõi Tuệ Nhi thì luôn thấp thỏm không yên.
- Thất bại rồi.
- AAAAAA……nói sao.
“Típ…típ…típ:” đầu dây bên kia chẳng còn nghe thấy gì nữa.Năm lần bảy lượt cô đều thuê những người giỏi nhất mất đến bao nhiêu tiền nhưng đều thất bại.
- Tại sao? Mày không chết đi.
Mọi thứ đều bị đập phá hết trong phút chốc.Yên Yên căm giận nhìn vào tấm ảnh trên tay vò nát thành trăm mảnh.
Lạc Cẩm Hiên mang theo khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy sát khí,bước từng bước dài mạnh mẽ về căn phòng tối.
- Mang chúng vào đây.
Ngay lập tức 6 tên đàn ông được mang vào.Bọn chúng đều bị đánh đến bầm dập,đi đến đâu máu chảy đến đó.Vừa nhìn thấy anh bọn chúng đã run lên lẩy bẩy
- Xin …..tha mạng cho chúng tôi.
- Đây là tất cả sao,đã khai ra ai đứng sau chưa?
- Dạ chưa,bọn này chỉ làm theo lệnh ăn tiền thôi nên chúng cũng thật sự không biết ai thao túng phía sau
Lạc Cẩm Hiên liếc nhìn xuống, không nhanh không chậm khẽ nói
- Mang hết xuống dưới cắt lưỡi rồi vứt xuống hầm khai thác vàng đi.
Tiếng anh vừa dứt là sự ồn ào chống trả.Chẳng ai muốn cắt lưỡi rồi lại bị đem đi khai thác vàng cho anh.Cuộc sống ấy chẳng biết đến ngày mai nhưng biết sao giờ người của anh đã hoàn toàn khống chế họ.
- Liên Dạ cho người theo sát Tuệ Nhi không để cô ấy xảy ra sơ sót gì nếu không…cậu cũng đừng trách tôi.
Vừa nói xong,Lạc Cẩm Hiên nhanh chóng bước ra khỏi nơi đây.
“Người phụ nữ của anh xem ai có cái gan đó”
Sau khi ngủ một giấc thật dài,Tuệ Nhi liền giật mình thức dậy.Xem xét mọi thứ xung quanh thấy không có gì bất ổn.Mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ
- Tên kia cũng được đó chứ.
Cô chuẩn bị đồ đi tắm nhưng khi vừa bước vào thì cảnh cửa nhà cũng bật mở ra.Tuệ Nhi không hề hay biết vẫn líu lo hát mãi.
- La la lí đô son………..
Sau khi mặc đồ xong cô bước ra thì một mùi thơm phức bay vào mũi và một thân hình đầy nam tính xuất hiện nhưng khi thân thể ấy quay lại.Tuệ Nhi liền hét lên
- Aaaaaaaaa anh vào đây bằng cách nào,tôi….tôi thấy anh ra khỏi đây rồi mà.
- Đương nhiên là tôi có chìa khóa dự phòng rồi.
Sau khi nói xong,anh nhìn một lượt vào thân thể cô khẽ nhíu mày.Cô nghi ngờ nhìn theo thì mới chợt nhớ mình đang mặc đồ tắm,trên người phảng phất hương thơm nhạt.Tuệ Nhi lùi lại phải sau
- Anh ….nhìn gì vậy hả.
Nghe cô nói xong,Lạc Cẩm Hiên đi nhanh về phía cô,đang lúc muốn phản khảng thì anh liền ngồi thấp xuống lấy đôi dép trong nhà đưa cho cô
- Hiện tại là buổi sáng trời còn lạnh sao lại để chân trần như vậy.
Vừa nói anh vừa nâng đôi chân cô lên,hành động đó của anh làm cô kinh ngạc chưa hoàn hồn lại thì
“ Chụt…”Lạc Cẩm Hiên hôn một cái trên gương mặt cô,anh đương nhiên phải đòi chút phúc lợi rồi.
Lúc này Tuệ Nhi mới giật mình liền chỉ tay nhỏ về phía anh
- Anh….đồ háo sắc.Đi nhanh ra khỏi đây.
- Nếu anh như lời em nói thì chắc hôm qua em đã bị ăn hết sạch rồi.
Nói xong anh liền đi vào bàn ăn,cười nghĩ cô đơn thuần đáng yêu,rất vui vẻ khi có thể nhìn cô như vậy anh nguyện ý thay đổi mọi nguyên tắc trước kia.