Thân thể cô bắt đầu run lên mạnh mẽ,cô lo sợ khi những ánh mắt đó ngày càng nhìn chằm chằm vào cô làm Tuệ Nhi càng thấy bất an liền muốn quay đầu chạy đi thì mọi chuyện đều không như cô muốn
- Ê con nhỏ kia,đứng lại đây.
Tuệ Nhi nghe thấy những tên đàn ông biết nói tiếng Trung liền vui vẻ hơn
- Tôi thật sự không có tiền, các anh hãy cho tôi đi…được không?
Tuệ Nhi vừa nói xong một tiếng cười thật lớn liền vang lên
- hahahahahhahah Cô bé nghĩ chúng tôi cần tiền sao?
Tuệ Nhi nghe vậy liền thấy mình có hi vọng
- Vậy tôi đi được chứ.
Một tên thanh niên trong số đó liền đến gần cô hơn,gương mặt hung dữ
- Cô bé đáng thương,đi theo chúng tôi. Cuộc sống của cô sẽ thay đổi.
Tuệ Nhi bị cái nhìn đó làm cho run rẩy. Đó là cái nhìn của một con buôn đánh giá hàng hóa ngụy trang dưới vỏ bọc trìu mến ân cần.Tuệ Nhi nhìn thấu được sự đáng sợ tiềm tàng đó. Cô biết rằng, nếu phải ở lại nơi đây, những ngày tiếp theo nhất định rất đen tối.
Tên đó phát hiện ra tầm mắt của cô liền chột dạ một chút liền hằng giọng nói:
- Đừng có cố suy nghĩ nữa.Từ nay cô sẽ thuộc về chúng tôi.Có trách thì nên trách cho số phận mình.
Không hiểu sao Tuệ Nhi lại có ảo giác mình đang nhìn thấy ác quỷ, sợ đến mức run bần bật, đến khóc cũng không dám khóc nữa.Và từ lúc nào không hay cô bị giữ chặt ở phía sau.Cô bị lôi kéo vào hành lang vừa dài vừa tối nhưng chỉ lắp vài cái bóng đèn, chập choạng lúc tắt lúc sáng. Hai chân cô hầu như cứng ngắc, cô có cảm giác mình đang bị dắt đến động quỷ, một nơi cực kì đáng sợ.
Cuối cùng trước mắt cũng xuất hiện vài dãy phòng cũ kĩ, khe cửa sổ lóe ra ánh đèn và tiếng nói chuyện. Một người phụ nữ lớn tuổi vừa mở cửa, không gian thoáng chốc như bị bao phủ một tầng áp lực, mọi âm thanh lập tức biến mất không dấu vết. Tuệ Nhi quan sát khung cảnh trước mắt, bốn bức tường loang lổ vết bẩn, hơn chục cô gái xấp xỉ tuổi cô đang ngồi ăn cơm trên nền nhà lạnh lẽo. Lại nhìn trong cái bát nào rau dưa, xương cá trộn lẫn không khác gì thức ăn cho heo, Tuệ Nhi liền có cảm giác buồn nôn. Người phụ nữ đó liền nhìn ra vẻ mặt của cô, liền cười:
- Ghê tởm cái gì, sau này mày cũng phải ăn giống chúng nó thôi!
Dứt lời, bà ta giật lấy túi hành lí trên tay Tuệ Nhi, cô cả kinh, dùng sức níu lại thì bị tát mạnh một cái, ngã sấp xuống.
- Hừ, đã vào đây còn muốn ăn mặc đẹp làm gì, không có cửa đâu. Mấy thứ kia chính là dành cho mày.
Hai mắt cô bắt đầu đỏ hoe, nhìn về hướng người phụ nữ đó chỉ liền thấy một cái giỏ chứa vài bộ quần áo đã bốc mùi. Cô không ngừng lắc đầu, tại sao, tại sao lại muốn cô phải chịu đựng những thứ này.Tuệ Nhi bò dậy, muốn chạy trốn khỏi nơi đáng sợ này, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền bị dễ dàng tóm cô lại.
- Muốn chạy sao? Tao cho mày trốn!
Chân bà ta nâng lên, liên tục đạp vào bụng và đùi cô. Nhưng luôn tránh khuôn mặt của cô, để bán được giá cao đương nhiên không dám động vào đó, nhưng những vị trí khác thì bà ta sẽ không nương tay.
Tuệ Nhi đau đớn khóc la, những cô gái khác lại làm như không thấy, chỉ liếc một chút,sau đó lại tiếp tục ăn cơm. Bọn họ đã quá quen với cảnh này rồi.Tuệ Nhi thấy sự vô tình của những người xung quanh, vô vọng quằn quại dưới đòn đánh đập, nhưng cô nhất quyết quật cường không xin tha.Người phụ nữ đó thấy cảnh này thì càng tức, ra tay ngày càng mạnh, cuối cùng liền bỏ đi.
Chỉ còn lại cô,một thân thể bầm dập đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.Hiện tại trời đang mưa ngày càng lớn.Cô nhớ vú Chu nhớ đến lúc vú luôn bảo vệ cô bởi đòn roi của dì Lệ.
Hiện tại cô ở nơi đây chỉ có một mình liệu cô có chịu đựng được nữa không? Tuệ Nhi đã từng có những dự định, kế hoạch đến với một vùng đất mới để có thể xây dựng lại cuộc sống mình.Được tự do,được làm chính mình.Nào ngờ mọi chuyện liền xảy ra nhanh đến mức cô không biết đối diện tới như thế nào.
“ẦM” Tiếng sấm dữ dội ngoài kia làm cô bừng tỉnh,Tuệ Nhi cố gắng đứng dậy nhưng rồi trước mắt cô là một mảnh tối đen.