Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 341: CẬU PHƯƠNG VÀ CÔ DƯƠNG VẪN BÌNH THƯỜNG, KHÔNG SAO!

Trước đây khi Dương Yến từ chức, Phương Tinh Nghị cũng chưa bao giờ nói bỏ bộ phận này, anh vẫn giữ lại chờ khi Dương Yến quay về lại tiếp tục đảm nhiệm chức vụ giám đốc, nhưng lần này thì anh thẳng tay yêu cầu bỏ bộ phận này.

Đây có phải là ý nói…

Tổng giám đốc Phương và cô Dương đã chính thức chia tay rồi sao, và cũng không có dự định để cô Dương quay trở lại?

Trợ lý Tư nhìn Phương Tinh Nghị rồi cẩn thận lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Phương, phụ nữ thường hay tính khí nắng mưa thất thường, anh dỗ ngọt chút thì tôi nghĩ cô Dương sẽ trở lại về mà…”

“Trợ lý Tư.” Phương Tinh Nghị nhìn thẳng anh với ánh mắt sắc bén và lên tiếng: “Cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi, biết tôi là người thế nào rồi, còn nữa, cậu gần đây hơi nhiều lời rồi đó.”

Trợ lý Tư liền cúi đầu: “Xin lỗi tổng giám đốc Phương, là tôi nhiều chuyện quá.”

Chờ khi trợ lý Tư chuẩn bị bước ra ngoài, Phương Tinh Nghị lại lạnh lùng nói thêm: “Nhắn bên nhân sự hủy dữ liệu của Dương Yến, từ giờ trở đi cô ta không còn liên quan đến Phương Thị nữa.”

“Dạ, tổng giám đốc Phương.”

Vừa bước ra khỏi văn phòng của tổng tài, sắc mặt của trợ lý Tư chùng xuống, trong đầu anh thắc mắc suy nghĩ: cô Dương sao lại chia tay với tổng giám đốc Phương, mà còn chia tay tuyệt tình đến như vậy?

Trợ lý Tư đi theo Phương Tinh Nghị nhiều năm như vậy, hiểu anh ấy là người như thế nào, hoặc ít ra thì về mặt tình cảm thì anh ấy rất chung thủy.

Anh chứng kiến Phương Tinh Nghị từng ngày từng ngày bị Dương Yến ảnh hưởng, cảm xúc mỗi ngày biến hóa thay đổi hơn, nụ cười trên gương mặt cũng nhiều hơn, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy chút dịu dàng trong ánh mắt của Phương Tinh Nghị.

Thời gian trước, trợ lý Tư đi công tác ở RB, anh đã chứng kiến tình cảm của hai người họ.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy tổng giám đốc Phương vì cô Dương mà bị thương, và ra sức chèn ép một người, và cũng lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc Phương vốn không thích nhộn nhịp lại vì một câu nói trong trò chơi mạo hiểm mà kéo theo mọi người bước lên sân khấu với sự theo dõi của rất nhiều người, tổng giám đốc Phương hát bài ‘Perfect’ tặng cho cô Dương.

Nếu những điều này không gọi là yêu thì là cái gì?

“Tổng giám đốc Phương ngày hôm đó trở về nhà rồi quay lại công ty thì dáng vẻ đã trở nên lạnh nhạt, sao vậy ta …” Trợ lý Tư tự mình nói với mình, anh cảm giác hôm đó ở nhà tổng giám đốc Phương đã xảy ra chuyện gì đó!

“Trợ lý Tư.” Cô thư ký vội vàng đi tới: “Sảnh lớn dưới lầu có người phụ nữ họ Lê nói muốn gặp tổng giám đốc Phương, cũng không có hẹn trước, anh xem phải xử lý sao?”

Trợ lý Tư giật mình liền hỏi lại: “Là giám đốc Lê quay về sao?”

“A không phải.” Cô thư ký lắc đầu: “Bà ấy họ Lê, nhưng không phải giám đốc Lê, cũng lớn tuổi rồi, mà cũng không biết đến đây để làm gì, tôi thấy tay bà ấy có cầm cái cà mên.”

“Tôi biết rồi, để tôi đi xem xem.” Trợ lý Tư đoán chắc là mẹ Dương, nên liền tức tốc đi vào thang máy xuống sảnh lớn.

Vừa xuống đến sảnh lớn, trợ lý Tư nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng nhìn thấy người phụ nữ tay cầm cà mên, đứng hơi co người, đúng là mẹ của Dương Yến rồi.

Trợ lý Tư liền chạy nhanh qua đó: “Bác, sao bác lại đến đây?”

“Tôi hôm nay không có việc gì làm, nên qua đây xem thử.” Mẹ Dương nhìn thấy anh liền thở phào nhẹ nhõm.

Bà đưa cà mên giữ nhiệt và hai chai rượu nho cho trợ lý Tư: “Đây là canh giò heo rong biển, phiền cậu chuyển cho tổng giám đốc Phương. Còn đây là rượu Nho, An An nói cậu thích uống, rượu nho mới ngâm thì chưa thu được, cho nên chỉ được bao nhiêu đây thôi, mong cậu đừng chê cười.”

“Không không, sao lại dám chê được.” Trợ lý Tư liền nhanh tay đón nhận và cười nói: “Bác còn nhớ con, mà còn tặng đồ cho con nữa thì con đã cảm động lắm rồi. Để con đưa bác lên trên đó.”

“Không cần lên đó đâu, tôi đến tìm cậu mà.” Mẹ Dương phẩy phẩy tay ngại ngùng nói: “Cậu có biết Tư Ngôn và An An thế nào rồi không? Có phải bọn nó … chia tay rồi không?”

Trợ lý Tư giật mình cố nở nụ cười: “Sao bác lại hỏi vậy?”

Mẹ Dương thở dài nói: “Tuần trước An An gọi điện cho tôi nói con bé phải ra nước ngoài một thời gian, tôi chưa kịp hỏi lại gì thì nó đã cúp máy, sau đó tôi có gọi lại mấy lần thì đều trong trạng thái tắt máy. Tôi nghĩ lần đó nó gọi điện có vẻ như là tâm trạng không ổn lắm, có phải là cãi nhau với Tư Ngôn rồi không?”

“Tuyệt đối không có chuyện đó đâu!” Trợ lý Tư ra vẻ nghiêm túc nói với bà: “Tổng giám đốc Phương và cô Dương đang rất bình thường mà! Cô Dương vì công việc nên phải ra nước ngoài một thời gian, bác lo xa quá rồi.”

“Là như vậy sao?”

Trợ lý Tư gật gật đầu cười híp mắt nói: “Bác à, con mỗi ngày đều đi theo tổng giám đốc Phương, chuyện của hai người họ chẳng lẻ con không biết sao? Bác đừng lo nữa, hai người họ vẫn ổn mà.”

“Nghe cậu nói vậy tôi cũng thấy yên tâm.”

Lúc chuẩn bị rời đi hình như mẹ Dương chợt nhớ ra điều gì, bà gọi trợ lý Tư lại rồi hỏi anh có quen ai biết về thêu dệt không.

Trợ lý Tư nghĩ rằng mẹ Dương muốn phát triển nghề tay trái cho nên anh rất ân cần giới thiệu những người làm trong công ty thêu dệt truyền thống dưới trướng của Phương Thị cho bà, rồi sau đó còn đích thân đưa bà ra khỏi Phương Thị.

Anh nhìn cà mên giữ nhiệt trên tay mình, rồi thở dài do dự khi nghĩ đến tổng giám đốc Phương lạnh lùng của anh.

Có vẻ như tổng giám đốc Phương và cô Dương đã chính thức chia tay rồi thì phải, vậy canh giò heo rong biển này sao đây?

Đưa hay không đưa cho tổng giám đốc Phương đây?

*

Dương Yến biết cuộc điện thoại đó đã chính thức cắt đứt tình cảm của hai người họ, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, vì cô nợ Hứa Cung Diễn quá nhiều, cô không muốn nhìn thấy anh gặp chuyện không hay.

Cô bình tĩnh lại và bỏ lại những chuyện đó ra sau.

Từ sau khi đến nước F, sắc mặt của Hứa Cung Diễn đúng là có chuyển biến tích cực, trước đây mỗi ngày anh ho nhiều, mà còn ho ra máu nữa, giờ thì đã giảm bớt rất nhiều, Dương Yến cũng cảm thấy đỡ lo hơn.

Dương Yến xem lại bản đồ mà Lâm Thanh Dung đưa cho cô, cô phải tìm cho ra phòng thí nghiệm.

Hứa Cung Diễn nói muốn đi chung với cô, nhưng cô đã kiên quyết từ chối.

Gia Bắc mấy ngày nay rất lạnh, lại còn thường xuyên trời mưa, nhiệt độ ban ngày cũng chỉ khoảng bốn năm độ. Cô sợ không khí ẩm lạnh sẽ làm bệnh tình của anh nghiêm trọng thêm, cho nên cô bắt anh phải ở lại khách sạn tịnh dưỡng.

Phòng thí nghiệm hiển thị lẻ tẻ ở các góc của khu Gia Bắc, vì để cho tiện đi lại nên Dương Yến đã thuê hẳn chiếc xe riêng rồi cô dò theo bản đồ mà đi tìm.

Cô lái xe từ sáng đến tối, tìm được từng căn phòng thí nghiệm ẩn trong các khu, nhưng lại không tìm được phòng thí nghiệm của Yến Cảnh Niên.

Dương Yến biết Yến Cảnh Niên phục vụ cho nước LH, cũng có chút danh tiếng trong quốc tế, các nghiên cứu cũng được công nhận, cô đã từng nghĩ đến việc hỏi một nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm về phòng thí nghiệm của Yến Cảnh Niên ở đâu.

Nhưng mà họ cũng chỉ cho biết là có quen biết nhau, các phòng thí nghiệm thường có trao đổi thông tin nghiên cứu cho nhau, nhưng mà với thông tin cá nhân như tên gọi hay địa chỉ thì họ bảo mật, nên cô đành phải tự đi tìm.

Dương Yến đành phải từ bỏ.

Trong lúc cô đang tập trung tìm kiếm phòng thí nghiệm thì thời gian trôi qua rất nhanh.

Lại tìm kiếm cả ngày ở bên ngoài mà vẫn không thu hoạch gì, vì trời đã tối cho nên cô đành quay xe đi về khách sạn, về đến khách sạn cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô phát hiện ở sảnh lớn của khách sạn có dán nhiều chữ Phúc, nhìn không gian rất náo nhiệt.

Thì ra là do mùa xuân của nước Z sắp đến rồi.

Dương Yến đáp thang máy đi vào trong, nhìn con số nhảy liên tục trên thang máy, cô xoa phần thái dương của mình rồi nghĩ trong đầu: cô theo Hứa Cung Diễn đến nước F đã gần nữa tháng, nhưng lại không tìm được gì.

Thậm chí từng có lúc sốt ruột quá, cô có nghĩ đến gọi điện thoại cho Yến Cảnh Niên để hỏi địa chỉ của phòng thí nghiệm, nhưng có điều ngay khoảnh khắc cô bấm nút gọi thì ngay lập tức cô lại bỏ cuộc.

Điều cô sợ là Yến Cảnh Niên đồng ý, như vậy thì coi như cô lại mắc nợ Phương Tinh Nghị, hơn nữa cho dù là Phương Tinh Nghị nói anh sẽ không làm gì Hứa Cung Diễn, nhưng như vậy không có nghĩa là anh không dại mà giúp anh có cơ hội được sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK