Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 540: NGƯỜI EM BẨN, ANH TẮM GIÚP EM

Sau khi đáp lại, Lục Văn Thù thô lỗ bỏ qua anh ta, trầm mặt bế ngang Lâm Thanh Dung lên, đi nhanh đi ra ngoài.

Người giúp việc bị dọa sợ, run lẩy bẩy hỏi: “Ông, ông chủ, chuyện gì xảy ra vậy ạ?”

Tông Sinh từ dưới đất đứng lên, vội vã đuổi theo, túm được Lục Văn Thù đang muốn bước ra ngoài: “Văn Thù, cho dù cô ấy là người anh muốn tìm, nhưng anh nhìn xem cô ấy đã thành thế nào rồi.”

“Buông tay!” Lục Văn Thù liếc mắt nhìn anh ta.

“Anh buông cô ấy xuống trước, chúng ta nói chuyện.” Tông Sinh đã tiếp xúc với cô gái này lâu như vậy, nhìn nụ cười của cô ngày càng nhiều hơn, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút cảm tình với cô.

Với dáng vẻ mất đi lý trí này của Lục Văn Thù, Tông Sinh rất sợ Lâm Thanh Dung theo anh về sẽ phải chịu khổ.

Anh đau lòng.

“Tôi kêu anh buông tay!” Lục Văn Thù gầm lên, ánh mắt hung ác: “Đừng ép tôi đánh anh.”

Tông Sinh túm lấy Lục Văn Thù không buông, nhất định muốn anh để người lại: “Văn Thù, nghe tôi khuyên một câu, chân của cô ấy bây giờ không thích hợp đi theo anh. Hay là anh để cô ấy lựa chọn đi.”

Lục Văn Thù thấy anh ta cứ mãi dây dưa không buông liền nổi giận, đạp một cước vào người Tông Sinh.

Đạp anh ta ra xa.

Thân thể Tông Sinh đập lên vách tường, khó chịu ho khan hai tiếng.

Lục Văn Thù không hề nhìn anh , ôm người phụ nữ bước ra ngoài. Rất nhanh, bên ngoài đã truyền đến tiếng động rầm rầm rất lớn.

Chiếc trực thăng bay lên.

Tông Sinh mất một lúc lâu cũng không đứng lên nổi, anh nằm một chỗ, hít một hơi lạnh: “Đứa cháu trai này, quá độc ác….”

Con mẹ nó, lúc đầu anh ta cũng nên đi rèn luyện thân thể mới phải!

Trên đường trở lại Nam Thành, Lâm Thanh Dung rụt lại trên ghế ngồi, không nói câu nào, cúi đầu trông có vẻ chậm chạp, mà Lục Văn Thù liên tục nhìn cô với khuôn mặt tối sầm.

Máy bay tư nhân đến Bích Tỉ Sơn Trang và dừng lại trên thuyền sân bay giữa hồ nhân tạo.

Người giúp việc ở Bích Tỉ Sơn Trang vẫn chưa nghỉ việc, có người sau khi nghe được tiếng chuông cửa vội vội vàng vàng mở cửa. Lúc nhìn thấy Lục Văn Thù ôm một người phụ nữ quay về lại càng hoảng sợ.

“Anh, anh Lục.”

Lục Văn Thù không để ý tới cô ta, ôm người nhanh chóng đi lên lầu.

Sau đó người giúp việc nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp: “Anh Lục đến, nhìn không vui vẻ lắm, mà còn ôm ai vậy?”

Người giúp việc chần chờ nói: “Hình như là cô Lâm.”

“…”

Hai người giúp việc nhìn nhau, thầm nghĩ bắt đầu từ đêm nay sẽ không còn ngày nào yên ổn nữa.

Sau khi vào phòng ngủ, Lục Văn Thù đặt người phụ nữ trên ghế sofa, cởi bớt nút áo sơ mi cho đỡ ngột ngạt: “Tại sao muốn chạy? Hả? Em nói đi!”

Lâm Thanh Dung vẫn cúi đầu, giống như không nghe thấy gì.

“Lâm Thanh Dung , con mẹ nó, anh bảo em nói!” Lục Văn Thù ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng sức nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn mình.

Đôi mắt người phụ nữ đen trắng rõ ràng, xinh đẹp mà không hề có sức sống, trên mặt còn dấu vết nước mắt chưa khô.

Trong mắt cô không có Lục Văn Thù, bởi vì cô không nhìn thấy.

Lục Văn Thù nhận ra sự khác thường của cô, lúc này mới nhớ tới lời Tông Sinh nói mắt cô không nhìn được gì, trái tim anh như bị vật nặng đánh vào, trong lòng dâng lên chút xót xa.

“Xin lỗi, anh quá kích động rồi.” Giọng Lục Văn Thù mềm đi, nắm lấy tay cô.

Rất lạnh, khiến anh đau lòng.

Lúc đi tìm cô, anh đã tự nói với chính mình, nhất định không được giận dữ với cô, nhưng kết quả, lúc nhìn thấy cô lại không giữ được lý trí.

Lục Văn Thù nắm tay cô đặt lên đó một nụ hôn, dịu dàng nói: “Chúng ta không cãi nhau nữa, chung sống hoàn thuận có được không? Anh không bao giờ…. hung dữ với em nữa, anh hứa.”

Thấy người phụ nữ vẫn không để ý đến mình, Lục Văn Thù tiến lại gần, ôm lấy cô: “tiểu tiên nữ, em trả lời anh một câu đi. Anh biết trước kia là do anh không tốt, em đánh anh mắng anh thế nào cũng được.”

Người cô rất gầy, cả người như chẳng có bao nhiêu da thịt, khiến cho Lục Văn Thù đau lòng.

“Anh tha thứ cho em rồi, chuyện trước kia đều quên hết đi.” Lục Văn Thù vùi đầu vào hõm cổ cô, ngửi mùi hương của cô. Anh lang thang lâu như vậy, trái tim cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà của mình, không còn mờ mịt nữa.

Bất kể Lục Văn Thù nói gì, Lâm Thanh Dung đều thờ ơ.

Lục Văn Thù cũng không gấp gáp, ôm lấy mặt cô, hôn cô một cái: “tiểu tiên nữ, để ý đến anh một chút được không?”

Anh không thích dáng vẻ lạnh lùng không để ý đến người khác như thế của cô.

“Xin lỗi…” Lâm Thanh Dung hé môi, không lưu loát nặn ra mấy chữ: “Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Nụ cười của Lục Văn Thù cứng lại trên mặt.

Lâm Thanh Dung nắm lấy quần áo anh, nước mắt không khống chế được chảy xuống, cầu xin anh: “Em, sau này em không bao giờ chạy trốn nữa, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh nó gì thì thì em sẽ làm cái đó.”

Nước mắt chảy vào trong miệng cô, giọng cô khàn khàn: “Xin anh, hãy thả cậu mợ em ra.”

“Cậu mợ em đã chết rồi.”

“Không! Bọn họ không chết!” Lâm Thanh Dung thét chói tai, ngắt lời anh, không ngừng cầu xin: “Em biết anh giấu bọn họ đi rồi, em cầu xin anh, thả bọn họ ra.”

Tay cô sờ soạng trên không trung, nhẹ nhàng tránh khỏi lồng ngực anh.

Ngay lúc Lục Văn Thù còn chưa phản ứng kịp, đầu gối của người phụ nữ đã mềm nhũn quỳ xuống trước mặt anh: “Em không bao giờ chạy trốn nữa, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, cầu xin anh… thả bọn họ ra…”

Người phụ nữ khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ, trong mắt hiện lên một tầng sương mù.

Cô không nhìn thấy Lục Văn Thù ở đâu, còn muốn dập đầu.

Lục Văn Thù nhanh tay kéo lấy cô, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng: “Lâm Thanh Dung , em nghĩ anh không có nhân tính như vậy, sẽ ra tay với người thân của em sao?”

“Cầu xin anh…” Lâm Thanh Dung khổ sở van nài: “Chỉ cần anh đồng ý bỏ qua cho bọn họ, anh bảo em làm gì cũng được.”

“…”

Khóe miệng Lục Văn Thù nhếch lên một nụ cười châm chọc.

Cả nhà người cậu của người phụ nữ này đã chết rồi, cô lại tưởng là do anh ra tay, không hề tin tưởng mình!

Điểm tốt của anh, cô không nhìn thấy dù chỉ một chút.

Thấy Lục Văn Thù không nói lời nào, tay Lâm Thanh Dung sờ soạng trên không trung, sờ được áo sơ mi của anh, tay cô run rẩy, vụng về cởi nút áo sơ mi.

Lục Văn Thù nắm tay cô.

Lâm Thanh Dung sợ đến cả người run lên: “Em thực sự sẽ không chạy trốn, anh muốn gì em cũng cho anh.”

“Con mẹ nó, em đừng khóc nữa!” Thấy dáng vẻ hèn yếu nhát gan, không hề có tôn nghiêm của cô, trong lòng Lục Văn Thù khó chịu: “Còn khóc nữa anh đá em ra ngoài!”

Lâm Thanh Dung cắn môi dưới, không dám khóc nữa.

Lục Văn Thù thấy cô căng thẳng thái quá, sau lưng đều là mồ hôi, quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt, anh ôm cô vào phòng tắm.

Anh nhấn nút, vừa xả nước vào bồn tắm, vừa nói với Lâm Thanh Dung : “Cởi quần áo!”

Lâm Thanh Dung không chút do dự, lần được khóa kéo bên hông liền kéo xuống.

Rất nhanh đã cởi hết quần áo.

Lục Văn Thù xoay người lại thấy người phụ nữ ôm cánh tay, trần truồng đứng ở đó.

Làn da nhẵn nhụi trắng như tuyết, nhưng dáng người lại nhỏ gầy đến không còn hình dáng, bụng hơi nhô lên, chứng tỏ cô đang mang thai.

“Bảo em cởi là em cởi sạch sao? Không biết lấy khăn tắm quấn lại à?” Lục Văn Thù mắng.

Sau khi mắng xong anh liền chán nản.

Người phụ nữ này không nhìn được, lấy khăn tắm ở đâu chứ?

Lục Văn Thù lấy khăn tắm đắp lên người cô, mở thiết bị sưởi.

Chờ nước chảy đầy bồn tắm, anh thử nhiệt độ một chút, sau đó mới để Lâm Thanh Dung đi vào.

Lâm Thanh Dung lại cầm lấy tay anh, nhỏ giọng cầu xin: “Có thể đổi chỗ khác không?”

Lục Văn Thù biết cô có ý gì, nháy mắt lại chuẩn bị nổi giận.

Nhưng nghĩ tới trước kia khi làm nhục cô, anh cũng không để ý cô nghĩ thế nào, chỉ biết trút giận. Cổ họng anh hơi chua chát, một lúc lâu sau mới nói: “Người em bẩn, anh tắm giúp em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK