Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 529: ANH CHO EM THÊM THỜI GIAN ĐI.

Thấy cậu nói như vậy, tâm tình Dương Yến rất phức tạp.

Trước khi biết chân tướng, cô còn rất hận Phương Tinh Nghị vì đã giết em trai của cô, còn định sẽ sắp xếp người lấy Tưởng Song Kỳ, nhưng sau khi biết được chân tướng, cô mới phát hiện ra rằng mỗi một việc mà anh ấy làm đều là đang nghĩ cho bọn họ.

Thấy Dương Yến rất lâu vẫn chưa trả lời, Quách Thường Phúc liền hỏi: “Chị, chị không khoẻ hả?”

“Chị không sao?” Dương Yến điều chỉnh lại tâm trạng rồi mỉm cười với cậu: “Chuyện của bọn chị em đừng quản nữa, được rồi, chị phải tới công ty đây, tối về nói chuyện tiếp.”

Quách Thường Phúc cũng không nói được gì nữa.

Bụng của Dương Yến lớn rất nhanh, mặc những bộ quần áo rộng rãi thoải mái cũng không che được nữa rồi, tự mình lái xe cũng không tiện, nên cô đã đi thẳng ra bên đường bắt taxi.

Trên đường tới công ty, Dương Yến tuỳ tiện lướt xem tin tức.

Trên hot search toàn là scandals của minh tinh cùng với mấy tin như ở đâu có bão lớn, hoàn toàn không có một chút xíu tin gì liên quan đến chuyện Phương Tinh Nghị cướp hôn tối qua cả.

Cô thử lên tìm kiếm, gõ hết tất cả những từ liên quan nhưng cũng không thấy tin gì cả.

Sau đó, cô đã mở các trang truyền thông khác để xem, nhưng cũng chỉ là mấy tin lá cải, hoàn toàn không có gì liên quan tới cô và Phương Tinh Nghị hết.

Đáy lòng Dương Yến khẽ thở phào, đồng thời lại nghĩ, Bộ phận quan hệ công chúng của Tập đoàn Phương Thị lợi hại hơn trước nhiều rồi, một tin tức lớn như vậy nhưng chỉ sau một đêm lại không còn dấu vết gì nữa hết, cổ phiếu của Phương Thị cũng không một chút biến động nào.

Chẳng mấy chốc taxi đã đến Hoà Tụng.

“Chào Tổng giám đốc Dương.”

“Tổng giám đốc Dương.”

Các nhân viên đang đi trong sảnh nhìn thấy Dương Yến liền lần lần lượt lượt chào hỏi cô.

Dương Yến mỉm cười gật đầu, cô thấy trong mắt bọn họ toàn là sự nhiều chuyện, bộ dạng như muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Xem ra tuy tin tức đã bị phong toả nhưng truyền hình trực tiếp đám cưới hôm qua vẫn có rất nhiều người đã xem a!

Hễ nghĩ tới sẽ có một số người nói thầm với nhau, rồi cười cợt Hứa Cung Diễn vì phải đưa mắt trơ trơ nhìn cô dâu của mình bị cướp đi là đáy lòng Dương Yến lại khó chịu, cô trực tiếp đi đến phòng Tổng giám đốc để tìm Hứa Cung Diễn.

Sau khi cô gõ cửa vài tiếng rồi mới bước vào.

Hứa Cung Diễn đang xử lý công việc, sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đến, anh đưa tay nâng chỉnh mắt kính của mình, trong ánh mắt anh ngập tràn ôn nhu.

“An An, sao mới sáng sớm đã đến rồi?”

Dương Yến đi vòng qua bàn làm việc tới trước mặt anh, ngữ khí cô mang theo sự áy náy: “Cung Diễn, xin lỗi, hôm qua…”

Hôm qua lúc đi ngủ cô đã gọi cho Hứa Cung Diễn vài lần, nhưng anh đều không nhấc máy.

Hứa Cung Diễn ngước đầu lên chặn môi cô lại, sau đó lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Đừng nói xin lỗi với anh, không phải lỗi của em.”

Nhìn bộ dạng bao dung của anh, trái tim Dương Yến càng thấy khó chịu hơn.

Hôn lễ của bọn họ được phát sóng toàn quốc, có lẽ là có hơn cả tỷ người đang xem, lúc đó Phương Tinh Nghị lại xông vào nhà thờ cướp người, điều này có khác nào là đang tát vào mặt anh, khiến cho cả nước cười nhạo anh đâu chứ.

Có mấy ai có thể chịu đựng được chuyện như thế này chứ hả?

Khoé mắt Dương Yến chợt cay cay, cô vươn tay ôm lấy Hứa Cung Diễn, thuận thế dựa vào lồng ngực của anh: “Chúng ta làm hôn lễ lại có được không? Em muốn gả cho anh.”

“Chỉ cần có Phương Tinh Nghị thì có tổ chức một trăm lần cũng không thành công đâu.” Hứa Cung Diễn vuốt ve mái tóc cô: “Nếu anh ta đã biết đứa bé là con của anh ta thì anh ta sẽ càng không thể buông tay em nữa.”

Dương Yến cuống cuồng nói: “Vậy chúng ta ra nước ngoài tổ chức, chỉ cần đổi hai chuyến bay khác nhau thì anh ta nhất định sẽ không tìm ra đâu.”

Hứa Cung Diễn vuốt ve khuôn mặt của cô, sau đó từ từ nâng lên để cô nhìn mình.

Anh có thể nhìn thấy được trong mắt cô, sự lo lắng, đau khổ, buồn bã và đủ những loại cảm xúc khác… nhưng chỉ duy nhất là không có anh.

Hứa Cung Diễn thở dài một hơi thật sâu, anh nhìn chằm chằm vào cô: “An An, em còn chưa hiểu sao? Trong mắt em không có anh, em vội vàng muốn gả cho anh không phải là vì em yêu anh, mà là em đau lòng cho anh, muốn bù đắp cho anh mà thôi.”

Dương Yến không ngờ anh lại nhìn thấy rõ ràng như vậy, những tâm tư nhỏ bé kia của cô anh đều biết tất cả, chỉ là không nói ra mà thôi.

Cổ họng cô như nghẹn lại, cô cất giọng van nài: “Anh cho em thời gian đi, em nhất định sẽ yêu anh.”

“An An à, trong lòng em không có anh, cho dù anh có cho em thêm thời gian…” Hứa Cung Diễn đặt tay lên trái tim cô và nhẹ nhàng nói: “Chỗ này của em cũng sẽ không có vị trí của anh.”

“Anh không thử thì sao mà biết được?”

Hứa Cung Diễn mỉm cười: “Sau khi chúng ta gặp lại nhau, anh đã luôn thử cố gắng, thời gian dài như vậy rồi còn không đủ để chứng minh sao?”

Dương Yến sững sờ, trong lòng cô chợt dấy lên vô số nỗi buồn vô tận, cô không nhịn được nữa mà khóc lên: “Xin lỗi… em cũng không biết tại sao mình lại trở nên như vậy nữa… tại sao lại cứ nhớ đến anh ta chứ.”

Phương Tinh Nghị làm cô tổn thương sâu sắc như vậy, cô đã rất muốn quên đi hết tất cả để làm lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng mà khó quá!

Cô hận sự yếu đuối của mình, cô hận mình không đủ tàn nhẫn, trái tim không đủ kiên định, chỉ cần anh ấy tốt một chút với cô là trái tim cô lại bắt đầu lung lay bất định.

Nước mắt của Dương Yến làm ướt đi phần áo sơ mi ngay ngực của Hứa Cung Diễn, anh có thể cảm nhận được một sự ấm nóng ngay ngực của mình, nhìn cô vùi đầu khóc lóc, thực ra trong lòng anh càng khó chịu hơn cô nữa.

Đợi sau khi tiếng khóc của người phụ nữ ngừng lại, Hứa Cung Diễn mới dịu dàng mở miệng: “An An à, không sao đâu, trong lòng em không có anh anh cũng không ép, em chỉ cần biết là anh luôn ở bên cạnh em.”

Anh yêu cô hơn bất kỳ người đàn ông nào trên đời này, cũng bởi vì yêu mà anh mới không muốn cô buồn bã.

Cho dù anh đã từng có những suy nghĩ đen tối, nhưng cuối cùng cũng vì yêu mà anh không nỡ làm tổn thương cô.

“Em biết.”

Dương Yến biết hết, cô còn nhớ lúc Phương Tinh Nghị nổ súng, anh đã không hề do dự mà ôm chặt cô, thay cô chịu ba nhát súng, trên vai anh đến giờ vẫn còn để lại sẹo.

Những sự đau khổ mà anh đã gánh chịu thay cho cô, cô không thể nào quên được.

Dương Yến nhắm mắt lại rồi lạnh lùng nói: “Em sẽ không quay lại với anh ta, những tổn thương mà anh ta gây cho em em không thể quên được. Em đã đồng ý sau khi sinh xong sẽ cho hai đứa nhỏ cho nhà họ Phương.”

Hứa Cung Diễn đưa tay lau lau vệt nước mắt của cô: “Phương Tinh Nghị sẽ không đồng ý đâu.”

“Anh ta không đồng ý thì em sẽ dây dưa với anh ta tới cùng.” Dương Yến đã khóc quá lâu nên thanh âm đã có chút khàn khàn: “Em không thể vì con mà để mình chịu uỷ khuất nữa được, những chuyện đó cũng không phải nói quên là quên ngay được.”

“Em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ em.” Nhìn bộ dạng quật cường của cô, Hứa Cung Diễn thật đau lòng: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Dương Yến gật đầu, sau đó nói với anh: “Nếu như hôn lễ đã không tổ chức được nữa, sản phẩm mới của công ty lại đang được bán rất thuận lợi, nên em muốn nghỉ ngơi một thời gian để đi nước Y thăm tiểu tiên nữ.”

Kể từ sau khi đưa Lâm Thanh Dung ra đước ngoài, liên tiếp đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô lại sợ Lục Văn Thù nghe lén cuộc điện thoại của mình nên đã lâu rồi không có liên lạc với Lâm Thanh Dung qua, cô rất lo cho cô ấy.

“Đúng rồi.” Dương Yến ngẩng đầu lên nhìn Hứa Cung Diễn rồi hỏi: “Tiểu tiên nữ đã thích ứng với cuộc sống bên đó chưa? Có bác sĩ đến thăm cậu ấy định kỳ không? Cậu ấy với bé yêu vẫn ổn chứ?”

“An An.” Ngữ khí của Hứa Cung Diễn chợt trầm lại vài phần, lời nói cũng trở nên chậm rãi: “Có vài chuyện trước đây anh vẫn chưa nói với em.”

Thấy anh như vậy, nụ cười của Dương Yến liền khựng lại, cô tiếp tục hỏi: “Chuyện gì? Tiểu tiên nữ xảy ra chuyện rồi sao?”

Hứa Cung Diễn rũ tầm mắt xuống, thấp giọng nói: “Xin lỗi…trước đây tâm trạng em không ổn định nên anh chưa kịp nói với em, Lâm Thanh Dung mới qua đó vài ngày đã không thấy đâu nữa rồi…”

“Gần đây anh luôn cho Chiến Thương đi tìm, nhưng cũng không tìm được.”

“Cái, cái gì?” Dương Yến vẫn chưa phản ứng kịp, sau khi xác định Hứa Cung Diễn không phải là đang nói đùa, ngữ khí của cô liền cất cao hơn vài phần: “Cậu ấy qua đó mấy ngày là không thấy đâu nữa rồi? Hứa Cung Diễn, chuyện lớn như vậy sao anh không nói cho em biết chứ!”

“An An, em đừng kích động.”

“Em làm sao mà không kích động cho được!” Dương Yến hoàn toàn hoảng loạn, lời nói đều run lẩy bẩy: “Cậu ấy vì giúp em nên mới bị Lục Văn Thù bắt được, em không thể bảo vệ cậu và mợ của cậu ấy, em không thể ngay cả cậu ấy mà em cũng không bảo vệ được.”

Dương Yến hoảng loạn muốn rời khỏi, nhưng Hứa Cung Diễn lại bắt lấy cổ tay của cô, cố gắng kìm cô lại: “An An, em bình tĩnh chút đi, tâm trạng tiêu cực của em cũng sẽ ảnh hướng đến các bé đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK