Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 537: NẾU THẬT SỰ KHÔNG GIỮ ĐƯỢC, TÔI SẼ BUÔNG TAY

“Vẫn chưa, vừa gọi và không thấy cô ấy đáp lại.”

“Tối qua phu nhân cũng ngủ rất sớm mà?” Người giúp việc nghi ngờ: “Bình thường phu nhân lúc nào cũng hơn tám giờ là xuống lầu.”

Nghe thấy người giúp việc nói vậy, Tông Sinh cũng cảm thấy rất không đúng lắm.

Nếu như bình thường Lâm Thanh Dung không thích ngủ, sao mình vừa gọi mà cô ấy không phản ứng gì?

“Cô ấy mang thai, khả năng cơ thể không thoải mái.” Tông Sinh thả cái ly xuống, rồi đứng dậy: “Tôi đi xem cô ấy.”

Tông Sinh lại đến gõ cửa phòng ngủ chính: “Dụ Khiết, có phải cô không thoải mái không?”

“Dụ Khiết?”

Thấy mình đập cửa mạnh như vậy, gọi vài tiếng mà người bên trong cũng không đáp lại.

Sắc mặt Tông Sinh bỗng nặng nề, đành phải mở cửa ra.

Sau khi anh bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Thanh Dung đang nằm trên giường nhíu mày, thì bước nhanh đến vỗ vỗ lên mặt cô.

“Này này, Dụ Khiết cô làm sao vậy?”

Lúc này anh mới nhận ra cả người Lâm Thanh Dung đổ đầy mồ hôi, ao ngủ bằng lụa trên người đều ướt, tình trạng rất kém.

Tông Sinh không dám dây dưa thêm chút nào, tiện tay cầm lấy một chiếc áo khoác phủ lên người cô, rồi vôi vàng ôm cô xuống lầu.

Anh nói với người giúp việc: “Cô ấy không thoải mái, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, lát nữa cô nói với bạn tôi một tiếng.”

Người giúp việc vội vàng gật đầu: “Vâng, ngài có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Tông Sinh vừa ôm người đi ra ngoài, thì Lục Văn Thù đang nằm nghiêng bên trong liền tỉnh lại.

Lục Văn Thù ngồi dậy tay bóp huyệt thái dương đang đau đớn, trong đầu bây giờ vẫn hơi nhức.

Anh nhìn xung quanh phòng nhủ một cái, nhớ tới tối qua mình có gọi điện thoại cho Tông Sinh, có lẽ đây là chỗ ở của cậu ta.

“Mẹ kiếp, dám để cho mình ngủ thảm!” Lục Văn Thù nghĩ bình thường mình đối xử với Tông Sinh cũng không tệ, kết quả anh ta lại đưa mình về rồi ném trên thảm coi như xong việc, khuôn mặt bỗng trở nên tối tăm.

Lục Văn Thù phát hiện bộ âu phục trên người đã nhăn nhúm không còn hình dáng gì, còn bốc mùi khó ngửi, lông mày nhíu lại, đi đến phòng tắm.

Sau khi ra ngoài anh tiện tay lấy hai bộ quần áo trong tủ mặc vào.

Lúc Lục Văn Thù xuống lầu, đúng lúc trông thấy người giúp việc, người giúp việc nói: “Ngài là bạn của cậu Tông? Bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngài xem qua một chút xem có thích không.”

”Tiếng quốc ngữ của cô thật trôi chảy.” Lục Văn Thù đi đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống: “Cậu Tông đặc biệt tìm riêng sao?”

Người giúp việc gật đầu, trả lời: “Bởi vì phu nhân không nói giỏi lắm, nên cậu Tông tìm tôi đến để chăm sóc phu nhân.”

Lục Văn Thù ồ một tiếng, phát hiện chỉ có mình anh ở đây, dường như không thấy Tông Sinh đâu cả.

”Anh ta đâu?”

“Phu nhân không thoải mái, ngài ấy đưa cô ấy đến bệnh viện rồi, bảo tôi chăm sóc cho ngài.”

Bữa sáng trên bàn không ít, còn có bánh bao hấp kiểu Trung và đậu phụ não.

Lục Văn Thù tán thưởng khả năng nấu nướng của người giúp việc.

Người giúp việc nói món đậu hũ não này là do phu nhân dạy cô ta nấu, phải thử đi thử lại vài ngày mới học được.

Nghe người giúp việc nói như vậy, Lục Văn Thù hơi nhíu mày, hỏi cô ta: “Tông Sinh mời cô về đây làm từ bao giờ thế? Bạn gái anh ta trông thế nào, có xinh không?”

“Tôi đến đây chăm sóc phu nhân đã lâu rồi.” Người giúp việc trả lời, rồi lại thở dài: “Phu nhân rất đẹp, tính tình cũng tốt, nhưng mà… mắt không nhìn thấy gì, hơn nữa cậu chủ cũng rất ít khi đến đây.”

“Tôi biết bọn họ còn ngủ riêng đấy, ngài ấy cũng không để phu nhân trong lòng, có điều, mắt của phu nhân không tốt, lại đang có thai, dù sao ngài ấy cũng nể tình đứa trẻ trong bụng, dỗ dành cô ấy nhiều hơn một chút.”

Người giúp việc nói với Lục Văn Thù: “Ngài là bạn của ngài Tông, cũng khuyên anh ta một chút nhé.”

Chuyện rách nát của bản thân Lục Văn Thù có một đống, làm sao có thời gian mà để ý đến Tông Sinh, hơn nữa Tông Sinh đã sắp xếp người ở chỗ này, lại còn rất ít khi đến, rõ ràng chỉ là vui đùa chút thôi, anh biết khuyên thế nào?

Có điều người giúp việc nói nhiều như vậy, hình như rất thương vị phu nhân kia, Lục Văn Thù liền ậm ờ đáp ứng hai câu.

Sau khi ăn sáng xong, Lục Văn Thù chuẩn bị rời khỏi.

Anh ở lại nước Y lâu như vậy, làm sao cũng không tìm thấy người, ở lại thêm nữa cũng vô ích, hơn nữa trong công ty vẫn còn một đống việc.

“Ngài không chờ cậu chủ về sao?”

“Không chờ nữa, đã đặt vé máy bay rồi.” Lục Văn Thù đi lấy áo khoác: “Lát nữa cô nói với anh ta một tiếng là được.”

“Vâng.”

Lúc Lục Văn Thù cầm đồ đạc muốn đi, thì vô tình nhìn thoáng qua một bức tranh đang treo trên tường.

Là hoa hướng dương.

Lục Văn Thù nhớ Lâm Thanh Dung cũng thích vẽ hoa hướng dương.

Hôm đó bọn họ cãi nhau, hầu như cô đem đốt hết các bức vẽ hoa hướng dương, thái độ đối xử với anh cũng càng lạnh lùng hơn.

Lâm Thanh Dung tặng anh một sợi dây chuyền hoa hướng dương cũng không biết đâu mất rồi.

Lục Văn Thù càng nghĩ càng bực mình, lại quay lại vài bước, kéo bức tranh hoa hướng dương trên tường xuống mang đi theo, nhân tiện chuyển đến tài khoản của Tông Sinh một khoản tiền, coi như anh mua bức tranh này.

Tông Sinh đưa Lâm Thanh Dung đến bệnh viện.

Sau khi bác sĩ kiểm tra một lượt, nói không có việc gì lớn, cơ thể cô có chút yếu ớt thôi.

Bác sĩ còn uyển chuyển nhắc nhở: “Thưa ngài, ngài với phu nhân nhìn qua vẫn còn rất trẻ, nếu như không cần phải có con sớm, thì có thể đợi đến khi sức khỏe cô ấy được điều trị tốt rồi hãy nói, ngài cảm thấy sao?”

Tông Sinh sửng sốt, khi hiểu được bác sĩ đang nói gì thì lúng túng sờ lên mũi: “Tôi hỏi lại cô ấy đã.”

“Được, vậy tôi đi làm việc trước.”

Tông Sinh đi nộp viện phí, lúc trở lại phòng bệnh, thì thấy Lâm Thanh Dung đã tỉnh.

Tông Sinh không nói uyển chuyển như bác sĩ, mà nói thẳng với Lâm Thanh Dung: “Dụ Khiết, bác sĩ nói sức khỏe của cô không tốt, khuyên cô nên bỏ con đi.”

Lâm Thanh Dung bỗng nhiên không kịp phản ứng.

Một lúc lâu sau, cô vuốt bụng mình khẽ thấp giọng nói: “Mỗi ngày tôi sẽ cố gắng ăn uống, trước đây cũng có bác sĩ đến nhà kiểm tra cho tôi, vì sao sức khỏe vẫn yếu như vậy.”

Tông Sinh nhận ra cô không muốn bỏ con, cảm thấy khó hiểu: “Bạn trai cô đối xử với cô như vậy, cô vẫn muốn giữ lại đứa trẻ? Có phải cô….vẫn còn yêu anh ta không?”

Lâm Thanh Dung không trả lời, đầu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau một lúc im lặng, Lâm Thanh Dung khàn khàn nói: “Để tôi thử một lần, nếu thật sự không giữ được, tôi sẽ buông tay.”

Cô đã mất hai đứa bé rồi, kết quả trời cao vẫn không quan tâm cô như trước.

Thấy Lâm Thanh Dung buồn bã như vậy, Tông Sinh không nói thêm gì nữa, đợi Lâm Thanh Dung cảm thấy tốt hơn một chút liền đưa cô về nhà.

Người giúp việc nói với Tông Sinh: “Bạn của ngài ăn xong bữa sáng đã đi rồi, bảo tôi nói với ngài một tiếng.”

“Ăn của tôi ngủ chỗ tôi, còn không có lấy một câu cám ơn!” Tông Sinh không vui nói thầm, vào nhà lại nhìn thấy trên bức tường trống rống, bèn hỏi người giúp việc: “Bức vẽ treo trên tường đâu?”

“Ngài nói bức tranh phu nhân vẽ hoa hướng dương sao? Hình như bạn của ngài lấy đi rồi.”

Tông Sinh lập tức không biết nói gì.

Lục Văn Thù cái kẻ không biết xấu hổ này, đã đi còn lấy thêm cả đồ!

Lâm Thanh Dung mím môi, khẽ cười: “Một bức tranh mà thôi, bạn của anh thích cũng là vinh hạnh của tôi.”

“Đây chính là do cô vất vả vẽ đấy, ôi thôi cô!” Tông Sinh sờ đầu cô, dứt khoát không nói tới chuyện này nữa: “Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại đưa cô đi dã ngoại.”

Cả người Lâm Thanh Dung cứng lại, nhanh chóng gật đầu.

Lúc Tông Sinh hết bận mở điện thoại lên, mới thấy Lục Văn Thù chuyển khoản cho mình, số tiền còn không ít.

Khó chịu trong lòng anh lập tức bị quét sạch: “Thế này còn được!”

Tông Sinh dùng khoản tiền này mua một đống quần áo cho Lâm Thanh Dung, số còn lại để trong thẻ, rồi đưa thẻ cho cô.

Sợ lúc mình không đến nước Y, cô gặp phải chuyện gì, còn có chút tiền để sử dụng.

Vài ngày sau, Tông Sinh đưa Lâm Thanh Dung đi dã ngoại, dạo chơi xung quanh, sau đó còn dẫn cô đi du thuyền, hy vọng có thể làm tâm trạng cô tốt hơn.

Hai người đi chơi vài ngày, hồn nhiên không nhận ra, phía sau lưng có người luôn đi theo sát bọn họ.

Sau một tuần ở nước Y, người của công ty trong nước gọi điện thoại tới.

Tông Sinh bảo người giúp việc chăm sóc cô cho tốt, rồi vội vàng về nước.

Sau khi Tông Sinh đi một ngày, số điện thoại của Lâm Thanh Dung chỉ có Tông Sinh và mẹ Tông biết bỗng vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK