Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 519: ANH ĐỪNG CÓ ĐƯỢC VOI ĐÒI TIÊN

“…”

Dương Yến còn đang nghĩ dùng từ gì để mắng anh thì thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng.

Sau khi cô phát hiện mình lại bị người đàn ông này bế lên thì sắc mặt hoàn toàn trở nên xám xanh: “Phương Tinh Nghị, anh đừng hở một tý mà bế tôi được không, tôi tự biết đi!”

“Sàn nhà lạnh, anh bế ôm xuống dưới để người làm lấy dép cho em.” Phương Tinh Nghị nhẹ nhàng nói.

Anh dễ dàng dùng chân mở cửa, bế Dương Yến xa ngoài.

“Tôi không cần anh bế, anh buông ra!”

“Phương Tinh Nghị, anh đừng thấy tôi cho anh mặt mũi thì không cần nha, tôi không cần anh làm vậy!”

Thấy bản thân mắng thế nào thì người đàn ông này đều phớt lờ khiên Dương Yến tức giận đến nỗi cắn lên bả vai của anh.

Cô không nghe thấy tiếng anh kêu đau, dường như có người đang cười vậy.

Dương Yến từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, thấy họ sớm đã xuống lầu rồi, mà ông cụ Phương thù đứng cách đấy không xa, đem mỗi một động tác của cô thu vào trong mắt, khẽ cười, gương mắt cực kỳ hạnh phúc.

Dương Yến thấy rất ngại, dùng sức nhéo Phương Tinh Nghị một cái: “Anh thật không biết xấu hổ!”

“Anh đã nhắc nhở em rồi, em không nghe thấy mà thôi.”

“Anh nhắc cái rắm ấy!”

Hai người đi đến gần, cô lại không phải điếc mà không nghe thấy lời của anh.

Rõ ràng là anh không có nhắc!

“An An, con sao có thể để tổng giám đốc Phương bế như vậy!” Tiếng của mẹ Dương truyền vào trong tai của cô, cô quay đầu qua thì mới phát hiện ra mẹ Dương vậy mà đã đến đây rồi!

Dương yến ngây ngươi: “Mẹ, mẹ sao lại đến đây?”

“Là Hiểu Diệc mời mẹ qua đây dùng cơm.” Mẹ Dương nói: “Con mau xuống đi, ở đâu nhiều người như vậy nhìn kìa!”

“Không sao đâu bác gái, cô ấy cũng không nặng.” Phương Tinh Nghị mỉm cười với mẹ Dương.

Đợi người làm mang dép đến, Phương Tinh Nghị mới để cô xuống.

Dương Yến xỏ dép vào thì lập tức đứng cách xa anh, không thể không kéo mẹ Dương qua một bên.

Ông cụ Phương cười đến híp cả mắt: “Tiểu Yến đã đói chưa? Hay là cùng ông ăn bữa cơm xong rồi đi, chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau rồi.”

Trước đây ông cụ Phương đối xứ rất tốt với Dương Yến, cộng thêm ông cụ là người bề trên, sức khỏe không tốt, ông cụ nói chuyện ngữ khí rất ôn hòa, Dương Yến không tiện từ chối, cô mềm lòng đồng ý.

Lúc ăn cơm, ông cụ Phương không ngừng gắp đồ ăn cho Dương Yến, thỉnh thoảng sẽ hỏi cô vài chuyện, khen cô giỏi.

Sau đó lại không ngừng gắp thức ăn cho mẹ Dương: “Mẹ Tiểu Yến cũng ăn nhiều một chút, những năm nay chăm sóc Tiểu Yến đã vất vả rồi.”

“Bác khách khí rồi.” Mẹ Dương được quan tâm nên hơi lo lắng: “Bác là người lớn, trực tiếp gọi tên của cháu là được, ngàn vạn lần đừng khách khí với cháu như vậy, nếu không lần sau cháu không dám đến nữa.”

“Được được.” Ông cụ Phương mỉm cười gật đầu: “Thấy cháu với Hiểu Diệc thân nhau giống như chị em vậy, bây giờ hai đứa trẻ cũng ở bên nhau rồi, thật là duyên phận hiếm thấy!”

Lại nhìn về Dương Yến, khuôn mặt tràn đầy sự yêu thương: “Tiểu Yến đang mang thai ba, chắc cũng rất vất vả?”

Lúc sáng ở trong nhà thờ, ông cụ Phương còn hả hê cháu trai mình thật có cốt khí, đã dám đến cướp dâu, sau đó được biết Dương Yến mang thai, thật sự kích động thiếu chút bước một chân vào quan tài.

Ông cụ tưởng rằng Phương Tinh Nghị cướp được cô dâu về là được rồi, ngàn vạn lần không ngờ cướp được cả ba đứa cháu!

Dương Yến không nhẫn tâm nói nặng lời với ông cụ Phương.

Thế nhưng cô cảm thấy rất tù túng, căn bản không muốn có quan hệ gì với Phương Tinh Nghị nữa.

Cô chỉ có thể tàn nhẫn nói: “Ông Phương, cháu sớm đã chia tay với tổng giám đốc Phương rồi, cháu muốn tự mình nuôi con.”

Ông cụ Phương rất lão luyện, ông cụ không có biểu lộ cảm xúc gì ra ngoài, chỉ nói: “Cháu muốn nuôi con là chuyện tốt, có điều cháu đang quản lý mấy công ty, công việc rất bận, ông sợ sức khỏe của cháu không chịu được.”

Ông đợi Dương Yến lên tiếng, ông cụ Phương lại nói tiếp: “Phải, cháu đã chia tay với Tinh Nghị, thế nhưng hai đứa vẫn là bạn bè phải không? Cháu nhìn mẹ cháu và dì Hiểu Diệc quan hệ tốt như vậy, cháu gọi dì Hiểu Diệc một tiếng mẹ nuôi chắc cũng không quá nhỉ?”

“Ông Phương, ông muốn nói điều gì?”

Ông cụ Phương rèn sắt khi còn nóng: “Ý của ông chính là nếu dì Hiểu Diệc được tính là mẹ nuôi của cháu, chăm sóc cháu cũng là điều rất bình thường, cháu hay là chuyển đến nhà họ Phương sống, đương nhiên chúng ta sẽ không can thiệp vào công việc của cháu.”

“…”

Dương Yến vẫn may còn chút đầu óc, thiếu chút nữa rơi vào cái bẫy của ông cụ Phương rồi.

Cô nếu như chuyển đến sống ở biệt thự nhà họ Phương, không phải thừa nhận mình có quan hệ với Phương Tinh Nghị sao?

Nếu như bị người có mưu đồ chụp được, cô có trăm cái miệng cũng không nói rõ được.

“Đúng thế, Tiểu Yến con chuyển đến đây đi.” Miya Diệc ngồi đối diện cũng mở miệng, giọng nói rất dịu dàng: “Con mang thai ba, so với thai phụ bình thường còn vất vả hơn nhiều.”

“Mẹ nuôi đau lòng cho con, cũng muốn chăm sóc cho con. Con với Tinh Nghị không thể được như trước, chúng ta cũng không cưỡng ép, nhưng tình cảm của chúng ta còn đó, con nói đúng không?”

“Không cần đâu.” Dương Yến từ chối, khách khí nói: “Con có phòng rồi, khi nào bận thì có thể thuê người làm, hoặc sống cùng mẹ con cũng được, sống ở đây con không quen, cảm ơn ý tốt của mẹ nuôi.”

“Khụ khụ!” Ông cụ Phương đột nhiên ho nặng nề hai tiếng, sắc mặt trở nên rất khó coi.

“Ba, ba làm sao vậy?” Miya Diệc mau chóng giúp ông cụ thuận khí: “Có phải tim không thoải mái?”

Ông cụ Phương gật đầu.

Miya Diệc vội vàng gọi người làm đi lấy thuốc.

Sau khi uống thuốc, sắc mặt của ông cụ Phương mới dần tốt hơn.

Ông cụ thở dài nói: “Già rồi, sức khỏe không bằng được trước kia nữa, mỗi ngày đều phải uống một vốc thuốc, không biết còn có thể chống đỡ được đến khi nào.”

Dương Yến thấy sắc mặt ông cụ tái nhợt thì cũng rất đau lòng: “Ông đừng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ y học phát triển, ông từ từ điều trị nhất định sẽ sống đến trăm tuổi.

Ông cụ Phương xua xua tay: “Người già rồi, sắp không chống đỡ được rồi. Ài, thật ra chết ông cũng không sợ, đã sống với mấy chục năm rồi, sớm đã không thiết sống nữa, chỉ là con cháu nhà họ Phương ít ỏi, ta thật sự rất đau lòng!”

“Cháu cũng biết mấy anh chị đó của ông… Ài, ông chỉ có một mình đứa cháu trai là Tinh Nghị, nó có thông minh nữa thì cũng có tác dụng gì, còn không phải nhìn nhà họ Phương tuột dốc sao?”

Nói xong thì ông cụ Phương lại thở dài: “Ông chỉ mong nhân khẩu của nhà họ Phương có thể đông đúc hơn một chút, cho dù không thể giàu ba họ, cũng không thể để đến cuối cùng nhà họ Phương không có ai trèo chống được.”

“…”

Dương Yến cho dù có ngốc cũng không thể không nghe ra hàm ý trong lời nói này của ông cụ Phương.

Nhưng một người sống quá nửa cuộc đời, sức khỏe lại yếu, rất đáng thương, khiến cho Dương Yến mềm lòng.

Phương Dịch Chung vì cô mà chết, cũng tính là người của nhà họ Phương.

Chuyện trước kia khi nhớ lại khiến Dương Yến rất đau lòng.

Cô nhắm mắt lại, nói với ông cụ Phương: “Xin lỗi, cháu sẽ không đến sống ở nhà họ Phương, nhưng…”

“Đến lúc cháu sinh con, hai đứa bé sẽ đưa cho nhà họ Phương, cháu tự nuôi một đứa. Ông Phương, đây là bước nhượng bộ lớn nhất của cháu rồi, hy vọng ông đừng ép cháu nữa.”

Ông cụ Phương khẽ cau mày, còn muốn mở miệng thì Phương Tinh Nghị trầm mặc hồi lâu đã cắt ngang dự định lên tiếng của ông cụ.

“Em muốn con, có thể.” Phương Tinh Nghị nhìn Dương Yến, ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Chúng ta ký thỏa thuận, trước khi con được 3 tuổi, em không được kết hôn, nếu không đứa bé đó cũng sẽ đưa cho nhà họ Phương.”

Dương Yến tức muốn đập bàn.

Cô cố giữ bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Phương, anh làm người thì phải có chút đạo lý chứ, ba đứa bé đều là con của tôi, tôi cho nhà họ Phương nuôi hai đứa, đã rất rộng lượng rồi.”

Phương Tinh Nghị nói: “Anh chính là đang nói đạo lý với em, có điều muốn em ký hợp đồng mà thôi.”

“Hợp đồng cái rắm, anh đây là đang hạn chế cuộc sống của tôi.”

“Dương Yến, khi còn còn nhỏ cần có ba mẹ ở bên.” Phương Tinh Nghị nói: “anh không muốn em kết hôn sớm như vậy, có chồng mới thì sẽ bỏ bê con của anh!”

“Phương Tinh Nghị, anh quá đáng rồi đấy!” Dương Yến tức giận nói: “Anh chỉ góp ít tinh trùng, lấy được hai đứa thì anh nên hài lòng đi chứ, dựa đâu mà một đứa cũng không để lại cho tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK