Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 536: CHỖ NÀY, ĐAU, QUÁ ĐAU

“Không không, tôi tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho cô.” Tông Sinh vội vàng cắt ngang lời cô: ”Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, cô phải nhớ rõ, có bất kỳ chỗ nào không thoải mái, thì nói ngay cho tôi biết hoặc nói với người giúp việc cũng được.”

Anh cầm lấy điện thoại của Lâm Thanh Dung: ”Cô thích nghe sách gì? Tôi chọn cho cô, đợi lát nữa lúc nào cô muốn nghe, thì trực tiếp điều khiển bằng giọng nói là được.”

“…”

Tông Sinh cài đặt hết một lượt số sách mà Lâm Thanh Dung thích nghe, còn ngồi nói chuyện với cô cả một ngày.

Thấy cô gái vì vui vẻ mà trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, Tông Sinh cũng cảm thấy vui lây, vừa muốn mở miệng bảo ngày mai đưa cô đi dã ngoại, thì chiếc điện thoại đặt trên tủ ở đầu giường vang lên.

Tông Sinh liếc mắt xem thông báo, rồi cầm lên nghe: ”Ây, đêm hôm khuya khoắt cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

“Tôi đã nhìn thấy bài đăng của cậu lên trang cá nhân rồi.” Đầu kia điện thoại quả nhiên là giọng nói say khướt của một người đàn ông, còn lộ ra vẻ rất mệt mỏi: “Đến câu lạc bộ tìm tôi.”

Tông Sinh ‘a’ một tiếng: “Cậu tới nước Y à?”

“Ừ.”

”Mẹ kiếp, này anh trai cậu định chơi tôi đấy à!” Tông Sinh trợn trắng mắt tức giận nói: ”Nước Y nhiều thành phố như vậy, con mẹ nó tôi làm sao biết cậu đang ở thành phố nào, hai người chúng ta có phải ở cùng một nơi hay không?”

Người đàn ông rất không kiên nhẫn: “Tôi ở Blacks, con mẹ nó lăn nhanh đến đây!”

Blacks chính là nơi lần trước Tông Sinh bàn chuyện làm ăn, đưa bạn bè đến quán bar, không ngờ Lục Văn Thù thực sự ở cùng một khu với anh!

Tông Sinh khẽ bóp trán, thở dài một tiếng: “Được rồi tôi sẽ đến, thay bộ quần áo đã.”

Sau khi cúp điện thoại, Tông Sinh bất đắc dĩ nói với Lâm Thanh Dung: “Bạn thân của tôi đến nước Y, đang uống rượu ở Blacks, khả năng gặp phải chuyện gì đó, tôi đến gặp anh ta, cô đi ngủ trước đi.”

Lâm Thanh Dung gật đầu dịu dàng nói: “Anh nhớ chú ý an toàn, về sớm một chút.”

”Anh ta uống say như vậy, khả năng hơi khó.” Tông Sinh than thở.

Đêm nay có thể về nhà hay không còn là cả một vấn đề.

Khi anh đi đến trươc cửa, sắp ra ngoài lại nói với Lâm Thanh Dung: “Mai tôi đưa cô ra ngoài ăn, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa, một tia khác thường trong lòng Lâm Thanh Dung vẫn chưa biến mất.

Cô vừa nghe thấy giọng nói kia, hình như là của Lục Văn Thù.

Sau đó cô lại lắc đầu, thầm nghĩ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, người đàn ông tiện tay cứu mình sao có thể quen với Lục Văn Thù.

Khi Tông Sinh đến Blacks, thì vội vàng bước vào, đi xuyên qua đám người, theo lối đi nhỏ, tìm người khắp nơi.

Cuối cùng tại ghế sofa trong một góc khuất đã thấy được dáng người Lục Văn Thù.

”Mẹ kiếp, cậu điên rồi sao?” Thấy một đống hỗn độn trên bàn, Tông Sinh không nhịn được mắng anh ta: “đây là rượu Brandy đấy, mẹ nhà cậu tưởng nó là bia sao. Cậu không sợ uống đến chết ở đây à?”

Lục Văn Thù hé mắt ra nhìn anh một cái, rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh.

“Ngồi.”

“Ngồi mẹ cậu ấy!” Tông Sinh trợn trắng mắt, mạnh mẽ cướp lấy chén rượu trong tay anh.

Gọi phục vụ đến dọn dẹp sạch sẽ cái bàn, nhân tiện đưa chút thuốc giải rượu đến.

Tông Sinh ngồi xuống bên cạnh Lục Văn Thù, thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh, lông mày nhăn lại: “Tôi hỏi cậu làm sao đấy, thời gian này tâm trạng cứ là lạ, hiện giờ lại càng giống cô hồn dã quỷ.”

“Không tìm thấy người.” Lục Văn Thù nằm ngửa trong ghế sofa, một tay vuốt trán, giọng nói khàn khàn: “Không thấy cô ấy nữa.”

Anh đã tìm bao nhiêu ngày rồi, hầu như đã lật tung cả khu vực này lên, nhưng mà vẫn không tìm thấy cô.

Tông Sinh vừa nhét thuốc giải rượu vào trong miệng anh, vừa hỏi: “Vì tìm một người, mà biến mình thành như vậy? Tìm ai, cô vợ kia của cậu sao?”

“Tôi không uống thuốc!” Lục Văn Thù đẩy tay anh, rồi phun thuốc ra: “Tôi muốn uống rượu! Mang rượu tới đây!”

”Cậu đã tu hết ba chai brandy rồi đấy, vẫn chưa đủ à?”

“Chưa đủ.” Lục Văn Thù lắc đầu, ngón tay chọc vào giữa tim mình, khàn khàn nói: “Chỗ này, đau, rất đau. Chỉ cần tôi uống say, nó mới tạm thời hết đau.”

“…”

Tông Sinh thấy dáng vẻ này của Lục Văn Thù, thở dài nói: “Hai chúng ta đã quen biết lâu như vậy, trong lòng tôi cậu là người hăng hái, thoải mái tùy ý, tôi chưa từng thấy cậu như thế này, như người mất hồn vậy.”

Lục Văn Thù nhìn ngọn đèn treo trên đỉnh đầu, lẩm bẩm: “Vậy sao? Vì sao tim lại đau như vậy…”

Anh không tìm thấy cô, chỗ nào cũng không thấy.

Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của cô gái kia, tim của anh như bị bóp chặt lại, đau đớn dữ dội.

Lục Văn Thù há miệng hít vào một hơn, rồi lớn tiếng gọi người phục vụ đến: “Tôi muốn uống rượu! Đưa rượu đến đây!”

“Đừng uống nữa, uống nữa là chết người đấy!” Tông Sinh vừa kéo không cho anh làm loạn, vừa ngăn người phục vụ mang rượu đến: “Mẹ nó, cậu tỉnh táo một chút có được không! Trên thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, cậu tìm một cô vợ khác còn không dễ sao?”

Lục Văn Thù dùng ánh mắt u ám của kẻ say khướt nhìn anh: “Cậu thì biết cái gì!”

”Được được, tôi không hiểu, cậu hiểu!” Tông Sinh haha một tiếng, rồi chế giễu anh: “Mẹ đứa nào trước đây nói tiền so với phụ nữ còn quan trọng hơn? Nếu cậu biết thế, thì sao có thể biến thành bộ dạng này?”

Lục Văn Thù bị anh nói làm cả người sững sờ.

Sau một lúc lâu, giống như người mất hồn vậy: “Đúng thế, tôi cũng không hiểu.”

”Tại sao cô ấy phải lừa tôi, vì sao…” Anh ôm đầu khó chịu như sắp nổ tung, nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao cô muốn bỏ đứa bé của tôi, cô thật đáng chết…”

Còn anh vì sao lại muốn đuổi theo cô gái ấy không tha?

“Văn Thù cậu nói gì?” Giọng anh rất nhỏ, Tông Sinh nghe loáng thoáng không rõ, nên cúi gần: “Ai lừa cậu hả? Kẻ đáng chết nào, cô gái kia sao?”

Bỗng nhiên Lục Văn Thù ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Tôi muốn uống rượu! Đưa rượu cho tôi!”

“Được, được, cầm lấy này!”

Tông Sinh thấy anh như vậy có chút sợ, dù sao cũng không đánh lại anh được, gọi phục vụ đến, lặng lẽ bảo anh ta lấy bia.

Sau khi mang bia đến, Tông Sinh thấy Lục Văn Thù uống hết ly này đến ly khác, cứ như uống nước vậy, thỉnh thoảng còn thì thào ‘Tại sao cô phải lừa tôi’, sắc mặt u ám, trong lòng anh không khỏi thở dài.

Tông Sinh cũng không khuyên nữa, biết rõ dù anh có nói gì thì cái gã này cũng không nghe lọt, nếu thật sự chọc giận anh ta, người bị đánh có thể là mình.

Cứ yên lặng ngồi bên cạnh uống cùng mấy chén.

Hai người uống suốt đến khi trời hửng sáng.

Đến khi Lục Văn Thù say mềm nằm lăn ra ghế sofa, Tông Sinh gọi người phục vụ đến giúp đỡ, dìu Lục Văn Thù ra xe taxi.

Về đến chỗ ở.

Sau khi vào nhà, Tông Sinh cố hết sức kéo người lên lầu, lại kéo lên chỗ nằm, cả người anh không còn chút sức lực nào.

”Khốn kiếp, Lục Văn Thù cậu là cái đồ ngu ngốc!” Tông Sinh xoa bóp cánh tay đang bị đau nhức, hùng hùng hổ hổ nói: “Nếu không phải còn nhớ cậu là anh em tốt của tôi, thì con mẹ nó chứ tôi ném cậu đi không thèm để ý rồi.”

Tông Sinh ném Lục Văn Thù lên trên thảm, vẫn có lòng tốt mà ném thêm cái chăn lông lên người anh, bản thân thì ngủ trên giường.

Khi Tông Sinh thức dậy, đã hơn tám giờ sáng.

Anh đi vào nhà tắm rửa mặt mũi, ra ngoài thì trông thấy Lục Văn Thù đang nằm trên thảm, nhớ tới việc hôm qua mình kéo người về nhà, liền đi đến đá đá anh ta: “Anh trai à, dậy thôi.”

“Cút!” Giọng Lục Văn Thù tràn đầy sự tàn bạo, xoay người lại tiếp tục ngủ.

“…”

Trong lòng Tông Sinh khẽ chửi thầm, lại đạp anh ta một phát nữa, rồi thay quần dáo đến bên cạnh.

Lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, Tông Sinh thấy cửa phòng đóng chặt, bèn gõ cửa: “Dụ Khiết, cô dậy chưa?”

Người bên trong không trả lời lại.

Tông Sinh đoán chắc cô vẫn đang ngủ, lền tự mình đi xuống lầu, thấy người giúp việc đang bận bịu trong phòng bếp, bữa sáng cũng đã được đặt trên bàn.

Tông Sinh nói: “Chuẩn bị thêm một phần, tối qua tôi đưa một người bạn về.”

”Vâng, thưa ngài.” Người giúp việc bấy giờ mới phát hiện ra Tông Sinh đã xuống lầu rồi, còn hỏi anh: “Phu nhân vẫn chưa dậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK